Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, Thụ Thanh giương mắt nhìn tấm biển trang nghiêm đề tên ‘Ngự thư phòng’, cảm giác áp lực đầy bế tắc liền đè ép lên ngực hắn.
“Triệu đại nhân, Hoàng Thượng đã ân chuẩn cho ngài vào.”
Giọng nói lanh lảnh của thái giám nhanh chóng kéo Thụ Thanh ra khỏi suy nghĩ, hắn lễ phép cười: “Tạ công công.”
Đi vào chốn đại điện càng thêm trang nghiêm uy vũ, Thụ Thanh quỳ hai đầu gối xuống đất: “Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Thanh tuyến trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như dòng nước suối lúc vào đông, khiến lòng người xao động.
“Tạ Hoàng Thượng.” Thụ Thanh đứng dậy, cúi đầu xuống, đứng ở dưới điện chờ nghe lý do Hoàng Thượng triệu kiến.
“Trẫm nghe nói ngươi từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, năm ngoái lại thi đậu Trạng Nguyên, nhưng bởi vì thân thể không tốt, mà từ chối chức quan trẫm phong thưởng.” Hoằng Nhưng vẫn đang lật xem tấu chương, cũng không tỉ mỉ hỏi kỹ.
“Vi thần trời sinh thân thể suy nhược, sợ không thể hoàn thành trọng trách Hoàng Thượng giao phó, cho nên mới từ chức quan, nhưng nhờ ơn trạch của Hoàng Thượng, mà vẫn được bảo lưu lại.”
Hoằng Nhưng hơi khựng một chút, buông tấu chương đang phê duyệt trong tay, nhìn Triệu Thụ Thanh vẫn đang cúi đầu đứng thẳng, còn nhớ ba năm trước đây hắn cũng là như thế này im lặng đứng ở dưới điện, không có sự cuồng vọng hay nhát gan của hài đồng mười lăm tuổi, chỉ có lạnh nhạt đứng an tĩnh một bên, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh ấy, vẫn là để lại ấn tượng trong trí nhớ của y.
“Ngẩng đầu lên.” Thanh tuyến không hề có chút cường ngạnh, nhưng lại chứa đầy vẻ uy nghiêm.
Người toàn thân tràn ngập khí phách như vậy, quả không hổ là vua của một nước, ba chữ đơn giản lại khiến Thụ Thanh không thể không vâng theo mà ngẩng đầu, cung kính mà bình thản nhìn lên vị quân vương trước mắt.
Song đồng thâm thúy mà sắc bén tập trung ở trên người Thụ Thanh, trong khoảnh khắc ấy thời gian cùng hình ảnh dường như đều dừng lại, tạo nên một hiệu ứng rất kỳ quái, khiến trái tim vốn rất ít gợn sóng của Hoằng Nhưng tựa hồ cũng có loại xao động lạ lùng. Y tỉ mỉ đánh giá đối phương, ánh mắt bình tĩnh mà đạm bạc, con ngươi đen bóng mà ôn hòa, khuôn mặt thanh tú mà trắng nõn, bộ dạng không mấy xuất sắc này không hiểu sao lại khiến lòng Hoằng Nhưng có chút xao xuyến.
“Hoàng Thượng....” Tuy biết lúc này lên tiếng là bất kính với Hoàng Thượng, nhưng ánh mắt đối phương, khiến hắn thực sự không thoải mái.
Thu hồi tầm mắt, Hoằng Nhưng cầm lấy một tập tấu chương tiếp tục cúi đầu phê chữa, mà thanh âm lãnh khốc cứng nhắc vẫn tiếp tục truyền ra từ trong miệng y: “Chương trình học của Thái tử sau này liền giao phó cho ngươi.”
“Hoàng Thượng, vi thần không thể đảm nhiệm được vị trí quan trọng như thế, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban....”
“Hoàng đệ Mẫn thân vương đã giới thiệu, tấu chương trẫm cũng đã phê xong, ngươi muốn bảo trẫm nuốt lời sao?”
“Vi thần tài sơ học thiển, Mẫn vương gia có lẽ đã quá đề cao vi thần, cho nên mới có thể đề cử thần làm thái phó của thái tử, xin Hoàng Thượng xét lại.”
“Ngày mai ngươi sẽ được an trí tại Mạc Ngữ điện, lời của trẫm nếu đã nói ra thì sẽ không thu hồi, ngươi trở về chuẩn bị đi!”
“Hoàng Thượng....”
“Quân vô hí ngôn!”
Biết sự tình sẽ không thể thay đổi được nữa, Thụ Thanh đành phải hướng Hoàng Thượng hành lễ quỳ lạy: “... Vi thần tuân chỉ, thần cáo lui.”
“Ừm!”
Nhìn bóng dáng Thụ Thanh rời đi, Hoằng Nhưng lại ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng mà vô gợn sóng chợt ánh lên một tia lưu quang kỳ lạ...