Nghe thanh điệu rất ít khi mang theo nghiêm túc của Hồi Vân, Thụ Thanh gật gật đầu: “Ngươi và ta là hảo hữu đã nhiều năm, khụ khụ... Có chuyện gì ngươi cứ hỏi đi!”
Rót một chén nước cho Thụ Thanh, thật cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, Hồi Vân mới dùng ngữ điệu khá bình tĩnh hỏi Thụ Thanh: “Ngươi... thích ta không?” Bốn chữ đơn giản này, lại khiến trái tim của Hồi Vân mãnh liệt nhảy lên, cứ như cả cuộc đời đều chỉ dùng để đợi một câu này, y ngừng hô hấp im lặng nhìn vào hai mắt Thụ Thanh.
Tiếp nhận chén nước trong tay đối phương, Thụ Thanh hơi nhíu hàng mi thanh tú, cười: “Ngươi bị làm sao vậy?” Hồi Vân chưa bao giờ đi hỏi loại chuyện kỳ quái này, hôm nay y lại làm sao thế?
“Nói cho ta biết.”
Thụ Thanh nhìn thẳng về phía Hồi Vân đang mang vẻ mặt nghiêm túc dị thường: “Đương nhiên thích, ngươi là tri kỷ duy nhất của ta, ta đương nhiên thích ngươi.”
Không cần hỏi nữa, một câu đơn giản này đã khiến Hồi Vân hiểu được đáp án, y đem nỗi chua xót trong nội tâm ẩn dưới nụ cười thoải mái: “Ha hả, ta chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy, quả thực không thấy hài hước chút nào.”
Cảm thấy Hồi Vân bề ngoài tuy không có gì khác biệt, nhưng bên trong dường như lại có chút bất đồng với ngày thường, trái tim Thụ Thanh không hiểu sao lại đột nhiên co thắt: “Hồi Vân, ngươi làm sao vậy?”
Hồi Vân khẽ nở nụ cười: “Không sao, ta có chút việc còn chưa xử lý xong, lát nữa sẽ lại đến thăm ngươi.”
Trong nhãn đồng đen láy của Hồi Vân thoáng hiện lên một tia ảm đạm, nhưng cũng đủ để khiến một người luôn tỉ mỉ tinh tế như Thụ Thanh phát giác: “Hồi Vân....” Bưng miệng vết thương đang từng trận tê đau, Thụ Thanh dùng một tay chống thân ngồi dậy.
Vội đỡ lấy Thụ Thanh đang tái nhợt mặt vì đau, Hồi Vân có chút trách cứ nói: “Đừng lộn xộn, cứ như vậy miệng vết thương sẽ vỡ ra đấy.” Vô tình đối chọi lại đôi mắt trong suốt của Thụ Thanh, Hồi Vân vội quay đầu né tránh, trong lòng thở dài một hơi: “Ta đi đây, tối nay gặp.”
Vỗ nhẹ bả vai đơn bạc của Thụ Thanh, Hồi Vân cười đến dị thường ôn nhu: “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Lời nói nhẹ tựa cơn gió không hề mang chút nặng nề, truyền ra từ trong miệng Hồi Vân, cứ như lần này đi sẽ không bao giờ quay về vậy, y cười, chăm chú ngắm nhìn Thụ Thanh trước mặt, tựa như muốn đem hình dáng của hắn khắc sâu trong đôi mắt, bàn tay Hồi Vân nhẹ nhàng buông xuống từ trên vai Thụ Thanh, ra vẻ tất cả đều không còn để ý nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Biểu lộ cùng lời nói của Hồi Vân khiến Thụ Thanh không hiểu sao có cảm giác vô cùng bất an: “Hồi Vân..., ngươi....” Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt quay lại mỉm cười của Hồi Vân, Thụ Thanh lại cái gì cũng không hỏi ra miệng được.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Hồi Vân ôn hòa cười, chờ sau khi xoay người, vẻ tươi cười vẫn luôn hiển lộ nãy giờ đã nhanh chóng trôi đi khỏi gương mặt y, cảm giác khô héo trong lòng chậm rãi lan tỏa, huyết mạch dường như cũng đang cuộn trào trong chua xót, y đẩy cửa ra, hình ảnh lập tức phản chiếu trong đôi mắt không hề mang ánh sáng, chính là thân ảnh vàng chói của hoàng huynh.
Hồi Vân khẽ nhếch lên khóe miệng: “Hoàng huynh, ngươi có thể cùng ta uống một chén không?”
Hoằng Nhưng nhìn sắc mặt ảm đạm lại cố vờ như vô sự của Hồi Vân, trong lòng không hiểu tại sao lại hiện lên một tia vui sướng, y gật đầu: “Được.”