Nhận ra hai người là đang nổi giận, Thụ Thanh cười trấn an: “Ta không sao đâu, người kia chưa kịp làm gì ta cả....”
Đột nhiên kéo Thụ Thanh vào lòng, Hoằng Nhưng thở dài bên tai Thụ Thanh: “Thực xin lỗi! Là chúng ta đã không bảo vệ ngươi cho tốt.”
Thở dài một hơi, Thụ Thanh vươn tay, vỗ nhẹ vài cái lên lưng Hoằng Nhưng: “Ta thật sự không sao mà, hơn nữa ta là nam nhân, bị người cùng giới sờ sờ vài cái ta cũng sẽ không để ý đâu.” Vốn là an ủi, lọt vào trong tai hai người kia, lại khiến cho đáy mắt họ bốc lửa ngùn ngụt.
Ẩn nhẫn cơn giận trong lòng, Mộ Hàm đi đến bên Thụ Thanh, ôn nhu nâng tay vén lên mấy sợi tóc vương trên trán hắn, nụ hôn mềm nhẹ cũng nháy mắt bao trùm lên đôi môi hồng nhuận của đối phương, tinh tế lại triền miên, không hề đem đến cho Thụ Thanh chút ngượng ngùng mà chỉ là sự ôn nhu bình thản. Rời đi bờ môi của đối phương, cảm giác chán ghét đụng chạm đối với Duệ Vũ Việt Trạch vừa nãy còn đọng trong đáy lòng cũng đã nguôi ngoai đi đôi chút, Thụ Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoằng Nhưng vừa gắt gao ôm hắn vào trong ngực, suy nghĩ chợt trở nên mạnh dạn, lần đầu chủ động đem môi mình phủ lên môi Hoằng Nhưng, nụ hôn bất đồng với Mộ Hàm, chỉ là khinh đạm chạm nhẹ vào nhau, không có động tác gì khác, lại vẫn đem đến loại cảm giác kỳ diệu mà chỉ hai người mới biết được.
Gió mát thoảng quá, ánh mặt trời ấm áp chiếu xạ xuống thân ảnh ba người, cảm giác bình yên làm cho gương mặt bọn họ cũng trở nên nhu hòa hơn.
“Chúng ta trở về đi!”
“Ừ.”
Hoằng Nhưng bế Thụ Thanh lên, vẫn không quen nằm ở tư thế như vậy, nhưng Thụ Thanh cũng không hề kháng cự, ngược lại còn thả lỏng người, nhắm mắt nằm gọn trong lòng y, bởi vì hắn biết, đây là sự quan tâm săn sóc của bọn họ đối với mình.
Gật đầu một cái với Hoằng Nhưng, Mộ Hàm lặng lẽ lui về phía sau một bước, thấy bọn họ đã đi khá xa, y mới xoay người, lia cặp mắt sắc bén quét nhìn bốn phía, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trộn lẫn sự uy hiếp buốt giá đến thấu xương: “Lần sau còn dám thương tổn Thụ Thanh, ta nhất định sẽ không niệm tình nghĩa sư môn, mà đáp trả ngươi gấp vạn lần.” Chưởng phong mang theo nội lực hung mãnh quét qua, cây đại thụ to lớn phía xa xa ầm một cái liền đổ xuống.
Thu hồi nội lực, nhìn về chỗ góc tối gần đó, Mộ Hàm híp lại ánh mắt, đứng yên hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi...
Khi phi thân tới nơi đã hẹn trước với Hoằng Nhưng, thấy hắn đã thay quần áo chỉnh tề đứng cạnh vị sư đệ nhiều năm không gặp của mình, Mộ Hàm vẫn là không có biểu tình gì, y ôm Thụ Thanh vào lòng, ánh mắt hờ hững, mới tạm dừng ở trên người Lê Hân.
Thấy Mộ Hàm đem tầm mắt chuyển tới trên người mình, Lê Hân liền cung kính chào một tiếng: “Sư tỷ.”
Dường như cũng đã thấy được trên gương mặt ít khi có biểu lộ gì quá lớn của Mộ Hàm ẩn hiện gân xanh, Hoằng Nhưng không kiềm chế chút nào liền bật cười ha ha: “Sư tỷ, ha ha, thì ra ngươi là phụ nữ.”
Đem hết thảy đoạn đối thoại nghe lọt vào tai, Thụ Thanh có chút đau đầu xoa xoa thái dương, lúc trước hắn đúng là đã sơ ý quên giải thích, để tới bây giờ mới thành tình huống dở khóc dở cười như vậy, bất quá nhìn đến Mộ Hàm luôn luôn ổn trọng bình tĩnh lâm vào cảnh này, bàn tay đang bóp trán của Thụ Thanh cũng dần dời đến bên miệng, không phải bởi vì không thoải mái, mà là muốn che giấu tiếng cười sắp bật thốt lên.
Thanh âm lạnh như băng ẩn nhẫn giận dữ: “Sư tỷ?!”
Lê Hân cúi đầu chuyển ánh mắt về phía Thụ Thanh đang đứng bên cạnh Hoằng Nhưng, không nói gì, lại thành công khiến Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm đều đem tầm mắt nhìn về một mục tiêu.
Chỉ có thể cười gượng hai tiếng, đối với vấn đề này Thụ Thanh cũng không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cho bọn họ, là chính Lê Hân tự suy luận ra như thế, toàn bộ không hề can hệ tới hắn sao?