A Ly vẻ mặt đồng tình nhìnđôi chân thon dài của Tịnh Vụ, hắn bộ dáng không tệ, phong thần tuấn lãng, nghiêm nghị, bình thường nàng vẫn có hảo cảm với hắn, vì hắn sẽ không như Cốc Nhiễm, lấy việc tra tấn nàng làm niềm vui.
Tịnh Vũ tiên quân là chiến thần thiên giới, chuyên làm đại sự, chiến loạn lớn nhỏ trong tam giới đều phải nhìn sắc mặt của hắn. Ba ngàn năm trước, Yêu đế muốn nhiễu loạn nhân gian, cũng chính Tịnh Vũ đem quân thu thập. Năm trăm năm trước, Ma quân vì yêu một hồ ly tinh, quyết chí cùng nàng quy ẩn sơn lâm làm cho Ma giới không kẻ cầm đầu trở nên náo loạn, cũng chính Tịnh Vũ đứng ra trấn áp. Chậc chậc, những chuyện này A Ly vẫn thường nghe các tiên nga trong Thiên Vi cung lén tám với nhau rất nhiều, mà có nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng sự sùng bái của các tiên nga đối với Tịnh Vũ.
Nghĩ tới Cốc Nhiễm vô dụng, không lý tưởng, A Ly không khỏi cảm thán bản thân mình đã theo nhầm người.
Đáng tiếc cho đôi chân này a, nhưng tuy rằng tàn phế cũng không ảnh hưởng tới việc Tịnh Vũ thị uy tam giới, A Ly tin rằng nếu Tịnh Vũ đứng lên sẽ rất khí phách. Lúc này, nàng rất muốn hô lớn: Tịnh Vũ, đừng khóc, mau đứng lên!
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Tịnh Vũ quan sát A Ly một hồi, thấy nàng nhìn đôi chân hắn một hồi sau đó lại thở dài, lẩm bẩm trong miệng, rốt cuộc nàng có nghe hắn nói chuyện hay không? khó có lúc hắn nguyện ý nhớ lại chuyện cũ, nàng không thể phối hợp một chút sao?
“A! Có a! Tiên quân mau nói cho ta biết chân của ngươi là xảy ra chuyện gì a?” A Ly hoàn hồn, ngượng ngùng lui lại chờ Tịnh Vũ nói.
“Sắc trời không còn sớm, ta đứa ngươi về Thiên Vi cung đi, bằng không thúc thúc trở về không thấy ngươi, nhất định sẽ sốt ruột” Tịnh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã trở nên u ám, trên không thỉnh thoảng có tiên quang hiện ra, xem ra các thần tiên ra ngoài du ngoạn cũng đã lần lượt trở về.
“Không cần, người ta vất vả lắm mới trốn ra ngoài được” A Ly không tính quay về.
“Không vội, không vội, cháu trai cứ đem chuyện xưa của ngươi nói ra hết rồi trở về cũng không muộn”
Thanh âm của Cốc Nhiễm đột nhiên vang lên, còn thấy hắn một tay cầm gà rừng, một tay mang theo một vò Tây Phong Liệt đi tới.
“Xem ra thúc thúc lần này đạp thanh là đạp đến nhân gian tìm mỹ vị đi.” Tịnh Vũ nhìn đồ trong tay Cốc Nhiễm liền hiểu ý mà cười, toàn là vật cấm trên thiên giới a.
“Vốn muốn cho tiểu thú không biết tốt xấu nào đó thay đổi khẩu vị, nhưng tiếc là nàng không có lộc ăn” dứt lời, ném gà rừng trong tay đi, mà gà rừng được buông tha liền bỏ chạy trối chết.
A Ly há hốc mồm, trơ mắt nhìn gà rừng biến mất trong tầm mắt, gà rừng a, thịt so với gà được nuôi bằng thú tinh thịt ngon hơn không biết bao nhiêu lần, không được ăn rồi, ô ô…
“Thúc thúc đang cầm là Tây Phong Liệt phải không?” Tịnh Vũ nhìn về phía vò rượu, nhất thời tâm tình tốt hơn, đó chính là rượu mạnh cực điểm của nhân gian a, khẩu vị của Cốc Nhiễm đúng là càng ngày càng nặng.
Cốc Nhiễm đắc ý nói: “Đúng vậy, ta đến nhân gian cũng vì muốn tìm rượu này, cháu biết đó, rượu này rất mạnh, nếu đem lên thiên giới để thiên binh tuần tra ngửi được, làm cho Thiên Quân biết được lại trách mắng ta, cho nên trước khi quay về trời mới tính tới Viêm Châu này lặng lẽ thưởng thức, không ngờ gặp được ngươi và A Ly hẹn hò ở đây”
“Ách...” A Ly trừng mắt nhìn Cốc Nhiễm, tựa hồ vẫn tức giận vì chuyện con gà rừng.