“A Ly sao?”
Càn Khôn phiến mang theo cuồng phong và vô số phi đao phóng thẳng về phía Cốc Nhiễm, Tịnh Vũ hỏi bởi vì hắn vẫn cho rằng A Ly sẽ cùng Cốc Nhiễm quay về Thiên giới, nhưng đến giờ hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
“Ngươi cảm thấy bản tôn sẽ nói cho ngươi biết sao?” Cốc Nhiễm hỏi lại, thân mình lóe lên, tránh khỏi đòn tấn công.
Nhưng vừa tránh khỏi thế công của Tịnh Vũ, Xi Vưu đã vung kích chém tới, một lọn tóc đen đã bị lưỡi kích cắt đứt, rơi xuống. Cốc Nhiễm không khỏi nhíu mày, cứ tiếp tục như vậy thì hắn nhất định sẽ không chống đỡ nổi, nếu hắn thất bại thì cũng có nghĩa trận chiến này bọn họ cũng đã thua.
Tây Vương Mẫu đứng ở phía xa cũng rất lo lắng, nàng rất muốn giúp Cốc Nhiễm nhưng nàng mà ra tay thì nhất định Tịnh Vũ và Xi Vưu sẽ phát hiện ra tu vi của nàng chỉ còn một nửa, bọn hắn nhất định sẽ không còn kiêng dè nữa mà tấn công Nam Thiên môn, xâm nhập Thiên Nguyên điện, cho nên nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Cũng vào lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ lại chuyển cho nàng một cái hộp bằng gỗ đàn tử, nói là Thiên Quân vừa mới xuất quan, phân phó nàng lặng lẽ giao cái này cho Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu lúc đầu cũng có chút nghi ngờ vì Thiên Quân không có khả năng xuất quan nhưng nghĩ lại có lẽ cái hộp này rất quan trọng cho nên hắn mới mạo hiểm âm thầm xuất quan tìm nàng, không nghĩ được nhiều nữa nên nàng vội vàng mở hộp ra.
Cái hộp vừa được mở, một lũ lam yêu đã lao ra, Tây Vương Mẫu biết đây nhất định là mê hồn pháp thuật của Tịnh Vũ, còn chưa kịp hỏi Cửu Thiên Huyền Nữ sự tình thế nào thì đã hoa mắt chóng mặt, ý thức mất dần rồi ngã xuống. Cửu Thiên Huyền Nữ thừa dịp chúng tiên còn chưa có phản ứng đã bế Tây Vương Mẫu đi về phía trận doanh của Tịnh Vũ ở đối diện.
“Tây Vương Mẫu!” Chúng tiên hô to! Nhưng Cửu Thiên Huyền Nữ đã bay đến doanh trại quân địch.
“Tịnh Vũ tiên quân, Tây Vương Mẫu đã tới tay.” Cửu Thiên Huyền Nữ lốn tiếng nói với Tịnh Vũ cũng là tuyên cáo rằng Tây Vương Mẫu đã bị bắt.
“Tịnh Vũ! Đó là mẫu hậu của ngươi, ngươi sao có thể đối với nàng như vậy?” Cốc Nhiễm tức giận vung kiếm, cắt đứt một lọn tóc của Tịnh Vũ.
“Nàng là mẫu hậu ta thì phải đứng ở bên cạnh ta” Tịnh Vũ lui ra sau một bước, tựa hồ bắt đầu có e dè với sự bùng nổ của Cốc Nhiễm.
“Làm tốt lắm!” Xi Vưu tán thưởng, hắn không thể không thừa nhận, đừng nhìn Tịnh Vũ ngày thường ôn hòa, làm việc thủ đoạn lại tàn nhẫn quyết tuyệt.
“Tịnh Vũ, ngươi quả nhiên che dấu rất tốt, nếu như để ngươi làm Thiên Quân thì tam giới sẽ không có ngày an lành” Cốc Nhiễm tiến lên, giọng điệu lộ vẻ thất vọng.
“Thúc thúc, ngươi chẳng lẽ không biết, thế gian này vẫn tồn tại đạo lý kẻ thắng làm vua sao?” Theo ý của Tịnh Vũ chỉ có kẻ mạnh mới chiếm được địa vị, mới có tư cách đứng ở chỗ cao nhất, có tài thì muốn gì cũng được, cho nên hắn luôn nỗ lực, cố gắng tu luyện, nỗ lực ẩn nhẫn, nỗ lực để đạt được tất cả.
Cốc Nhiễm không cần phải nhiều lời nữa, là hắn đã khinh suất, xem nhẹ Tịnh Vũ nên mới làm cho hắn có dã tâm như vậy. Nhìn nụ cười âm hiểm vô tình của Xi Vưu, Côc Nhiễm như bừng tỉnh, có lẽ hành động hiện tại của Cốc Nhiễm có liên hệ rất nhiều tới Xi Vưu.
Đúng lúc này, trong hư không vang lên âm thanh rít gào của rồng, đinh tai nhức óc, ngay say đó Thanh Long với hình thể to hơn cả cột chống trời vọt ra từ Thiên Nguyên điện, kim quang vạn trượng, khí thế mãnh liệt.
Thanh Long vốn trấn thủ tại Thiên Nguyên điện, bảo vệ Thiên Quân, vì sao lại đột nhiên xuất hiện? chẳng lẽ là Thiên Quân xuất quan?
Mọi người chăm chú nhìn Thanh Long tới gần.
“Ngươi là phường nghịch tặc phản đồ, thừa dịp phụ hoàng ta bế quan thì cướp đi vị trí của hắn, thật quà ti bỉ”
Thanh âm này mang theo nhè nhẹ mị hoặc, từ trên thân Thanh Long truyền đến. Mọi người chăm chú nhìn thì thấy Minh Chiêu đang đứng trên lưng Thanh Long, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen bóng như tơ được cột cao lên.
“Phốc xuy ——” Cốc Nhiễm nghe thanh âm của Minh Chiêu thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng, đứa nhỏ này, cũng biết làm một chuyện đúng đắn.
“Tiểu tử này, lúc trước chạy đi đâu mà giờ mới xuất hiện?” Cốc Nhiễm hỏi.
Minh Chiêu rơi xuống đất, cùng Cốc Nhiễm sóng vai, nói: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh phụ vương ta, vốn định khuyên hắn xuất quan nhưng dù ta nói đến rã cả miệng hắn vẫn thờ ơ, nghe được ngươi đánh nhau với đám Tịnh Vũ ở bên ngoài, ta nhịn không được liền mang theo Thanh Long đến đây”
“Đúng rồi, A Ly đâu?” Minh Chiêu nói xong, đưa mắt nhìn chung quanh tìm kiếm.
“Đừng tìm, nàng không có trở về. Nàng không biết Thiên giới phát sinh sự tình.” Cốc Nhiễm nói.
Minh Chiêu cái hiểu cái không gật đầu, không trở về thì tốt rồi. Nói thật, hắn không biết phải đối mặt với A Ly như thế nào, vừa nghĩ tới chuyện Hoa Đà đã nói với hắn thì hắn lại không đành lòng đối mặt với A Ly, hắn không thể dùng thịt của A Ly để làm thuốc chữa bệnh được, không thể nào.
Tịnh Vũ cùng Xi Vưu sửng sốt, Cốc Nhiễm và Minh Chiêu chỉ lo tám chuyện mà không thèm để ý tới bọn hắn sao? Quên rằng bọn họ đang đứng trên chiến trường sao? Còn có tâm tình bát quái, thật hết biết.
“Này, ôn chuyện đủ chưa?” Xi Vưu không kiên nhẫn lên tiếng.
“Ách…” Minh Chiêu cùng Cốc Nhiễm nhịn xuống ý cười.
“Quên đi, hôm nay đánh mệt mỏi rồi, lần khác đánh tiếp” Cốc Nhiễm khoát tay nói
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Cốc Nhiễm tùy hứng không phải chỉ có một chút a.
“Không có khả năng.” Tịnh Vũ thân hình vừa động, đã xuất hiện trước mặt Cốc Nhiễm, Càn Khôn phiến lại vung lên, quyết định không buông tha.
Ai ngờ, Cốc Nhiễm tay trái khoát lên vai Minh Chiêu, tay phải cầm Cô Ngô kiếm, coi Tịnh Vũ như là không khí, đi thẳng về phía Nam Thiên môn, còn vừa đi vừa trò chuyện với Minh Chiêu.
“Ta phát hiện một vấn đề.” Cốc Nhiễm giống như thần bí.
Minh Chiêu liền vểnh ta lắng nghe “ vấn đề gì?”
“Ngươi như vậy rất có khí phách nam nhân” Cốc Nhiễm đáp
“…” Minh Chiêu liếc mắt xem thường nhưng sống lưng lại lạnh, trong lòng rất lo lắng Tịnh Vũ và Xi Vưu còn ở sau lưng, hắn không biết trong hồ lô của Cốc Nhiễm bán thuốc gì, đành phải cố gắng phối hợp.
Xi Vưu cùng Tịnh Vũ sao có thể dễ dàng tha thứ việc mình bị bỏ qua, vung vũ khí trong tay lên, đuổi theo Cốc Nhiễm và Minh Chiêu.
Không ngờ, Cốc Nhiễm không quay đầu lại, chỉ ném Côn Ngô kiếm ra phía sau, Cô Ngô kiếm xoay tròn trên bầu trời rồi nổ mạnh, hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ màu tím. Xi Vưu cùng Tịnh Vũ cảm giác trước mặt có một lực đạo cản lại, như là một bức hình vô tình làm bọn họ không thể tiến lên, đành phải dừng lại.
“Ngươi thế nhưng hủy đi Côn Ngô kiếm” Minh Chiêu thấp giọng kinh hãi nhưng bị Cốc Nhiễm quấn chặt nên chỉ có thể bước đi theo hắn.
“Đừng quay đầu, ta cũng không còn cách nào khác, lực lượng của Côn Ngô kiếm chỉ có thể ngăn cản bọn hắn tạm thời mà thôi, ta có chuyện quan trọng hơn cần ngươi đi làm”. Cốc Nhiễm vẫn không dừng bước, trên mặt là ý cười phong đạm vân khinh. Chúng tiên nhìn vậy thì thở phào nhẹ nhõm, quân tâm cũng ổn định trở lại.
Nhưng không ai biết Cốc Nhiễm tới đường cùng mới dùng hạ sách hủy Cô Ngô kiếm, lợi dụng lực lượng của Côn Ngô kiếm để bày ra kết giới bảo vệ tại Nam Thiên môn. Nếu Minh Chiêu không xuất, phá ngang cuộc quyết đấu giữa hắn và Xi Vưu cùng Tịnh Vũ thì bọn họ nhất định sẽ đánh tới lúc sức cùng lực kiệt rồi ngã xuống. Lúc nãy, nhân khi nói chuyện với Minh Chiêu, Cốc Nhiễm đã âm thầm hạ kết giới thiên la địa võng, lại có thêm lực lượng của Cô Ngô kiếm có thể giúp bọn họ ngăn cản sự tiến công của Tịnh Vũ, nhưng cũng chỉ là kế sách tâm thời, lực lượng của Côn Ngô kiếm sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Kim Dao cung, Xi Vưu nổi giận đùng đùng đi vào hậu viện, lớn giọng la hét
“Đáng chết! sao ngươi không sớm phát hiện ra Cốc Nhiễm vụng trộm bày kết giới thiên la địa võng chứ, nếu chúng ta phát hiện ra sớm, ngăn cản được hắn thì giờ đã xông được vào Thiên Nguyên điện, hạ bệ Thiên Quân”
Tịnh Vũ đi sau Xi Vưu, ánh mắt lạnh lùng.
Xi Vưu dựa vào cái gì mà dám nổi giận với hắn? dựa vào cái gì mà ở đây khoa tay múa chân.
“Xi Vưu, ngươi đừng quên, ngươi đang ở trên địa bàn của ai” Tịnh Vũ lạnh lùng đáp.
Xi Vưu cứng đờ, quay đầu, bất khả tư nghị nhìn Tịnh Vũ, mắt lộ ra hung ác, rồi lại cúi đầu đánh giá đôi chân tàn phế của hắn
“Ngươi cũng đừng quên, không có Xi Vưu ta hỗ trợ, ngươi cũng không có đủ can đảm chống lại Thiên Quân. Một kẻ tàn phế có tư cách gì mà lớn lối trước mặt lão tử?”
“Không có ngươi, bản tôn vẫn có thể chống lại Thiên giới”
“Nga? Ý ngươi muốn nói Ma giới sẽ hỗ trợ ngươi sao?ta cũng đang thắc mắc, muốn hỏi ngươi chẳng phải ngươi nói Ma giới sẽ đứng cùng một chiến tuyến với ngươi sao? Sao hôm nay bọn hắn không xuất binh? Chắc lại là gió chiều nào che chiều ấy phải không?” Ma quân Thiên Minh của Ma giới từ đầu đã âm thầm hợp tác với Tịnh Vũ, cho nên lần này Thiên giới náo động cũng không ra mặt, cố ý vô tình biểu lộ thái độ với Tịnh Vũ, nhưng vẫn không chịu ra tay.
“Ma giới chưa xác định chúng ta có chắc chắn thành công hay không cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy chúng ta sẽ chứng minh cho hắn xem, chúng ta nhất định sẽ thắng” Tịnh Vũ nói
“Lấy cái gì chứng minh?” Xi Vưu hỏi.
“Ta biết, là lửng chó trượng phải không?”
Tô Phù Phong từ trong hành lang gấp khúc di ra, nàng đã nghe hết đoạn đối thoại của bọn hắn.
“Lửng chó trượng? chẳng phải đã bị Hoan Hỉ thú hủy diệt sao? Chẳng lẽ…” Xi Vưu kinh ngạc nhìn Tô Phù Phong. Năm đó Tô gia diệt Hoan Hỉ thú tộc, chẳng lẽ lửng chó trượng thực sực rơi vào tay bọn họ? Tô gia giờ chỉ còn một mình Tô Phù Phong, như vậy nhất định lửng chó trượng đang ở trong tay nàng ta.
Tô Phù Phong cười đi đến bê cạnh Tịnh Vũ nói “ đừng nhìn ta, ta không có lấy lửng chó trượng. Năm đó chúng ta chỉ là phàm nhân, căn bản không biết đến sự tồn tại của lửng chó trượng”
Nói xong, Tô Phù Phong đưa tay vỗ nhẹ lên cổ Tịnh Vũ, làm như trêu chóc, khiêu khích hắn.
“Lửng chó trượng đang ở trong tay bản tôn” Tịnh Vũ giọng điệu đạm đạm, thần sắc nhìn Xi Vưu có chút khinh miệt, có lửng chó trượng trong tay, hắn cũng chả sợ gì Xi Vưu cũng chính vì vậy hắn mới dám hợp tác cùng một kẻ không đáng tin như Xi Vưu.
Xi Vưu khiếp sợ, hắn đã xem nhẹ Tịnh Vũ rồi. Nếu lửng chó trượng còn tồn tại, hơn nữa còn nằm trong tay Tịnh Vũ thì hắn còn chần chờ, e ngại gì nữa? Quang cầu cũng xuất hiện trong tay Xi Vưu.
Vị trí thiên quân gần trong tầm tay rồi.
“Bất quá, ” Tịnh Vũ tựa hồ phát hiện Xi Vưu đang kích động, cười lạnh một tiếng
“Bất quá cái gì?” Xi Vưu hỏi lại.
“Ta có lửng chó trượng nhưng không mở được phong ấn để sử dụng sức mạnh ẩn chứa bên trong”. Tịnh Vũ nói xong cũng thấy quang cầu trong tay Xi Vưu biến mất.
Muốn cướp lửng chó trượng? hắn sao không biết dã tâm của Xi Vưu
“Hèn chi ngươi không dám tấn công mạnh mẽ” Xi Vưu bừng tỉnh, nếu Tịnh Vũ nắm được nguồn sức mạnh trong lửng chó trượng thì đã không hợp tác với hắn rồi.
“Phương pháp mở phong ấn của lửng chó trượng chỉ có Hoan Hỉ thú biết mà thôi, mà lúc này Hoan Hỉ thú cũng chỉ còn lại một mình A Ly”
Tịnh Vũ là cắn răng nói ra câu này, không đến bước cuối cùng, hắn sẽ không liên lụy tới A Ly nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao, Xi Vưu ở bên cạnh là uy hiếp quá lớn đối với hắn. Nếu hắn không tính tới việc sử dụng sức mạnh bên trong lửng chó trượng thì hắn vì kiêng kị Xi Vưu sẽ bị Xi Vưu một bước tiến thêm một tấc, lấn áp hắn đến không còn một mảnh, hắn không thể nào để Xi Vưu tùy ý nắm bắt hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không thể lấy được ngôi vị thiên quân, dã tâm của Xi Vưu cũng không phải hắn không biết. Hắn không cam lòng tiếp tục làm phụ tá cho bất kỳ ai nữa.
Xi Vưu lúc trước nói đúng, cùng là chiến thần của Thiên giới, bọn hắn sao không hiểu được đối phương muốn gì.
Cho nên hắn phải xoay chuyển tình thế.
“Không thể tưởng được, ngươi rốt cục đồng ý để A Ly liên lụy vào” Tô Phù Phong cười tới quỷ dị, nàng tựa hồ đã hiểu được ý của Tịnh Vũ. Trong lòng khoái ý vô cùng, mặc kệ Tịnh Vũ và Xi Vưu có ý đồ gì, nàng chỉ cảm thấy có thể xuống tay với người nàng hận cả đời này là khoái rồi.
“Ta đến Nhân gian tìm A Ly về” Xi Vưu khẩn trương.
Tịnh Vũ không ngăn cản, nhìn Xi Vưu sải bước rời đi, tấm lưng cứng ngắc rột cuộc cũng được thả lỏng.
Hắn chỉ có thể đánh cuộc một phen, mà A Ly, là lợi thế cuối cùng của hắn.