“Ôi trời ơi, lâu rồi thiên giới không có thảm án lớn như vậy” người phát ra cảm thán này là tướng quân Trọng Lâu của Ma giới.
Chúng tiên sắc mặt đều khó coi, dám ở thiên giới giết người, đúng là lá gan quá lớn. Hôm nay lại là ngày đại hôn của Cốc Nhiễm tiên quân, những nhân vật tai to mặt lớn của tam giới đều tề tựu đông đủ, nói là đến uống rượu mừng chi bằng giờ nói đến xem kịch vui, chả trách Thiên Quân lại không cùng tới, cử chỉ sáng suốt a.
“Tịnh Vũ tiên quân có bắt được hung thủ không?”
“Hung thủ ở đâu? Mau đi thỉnh tấu Thiên Quân rồi đưa lên Tru Tiên đài để Thiên Lôi tặng nàng mấy trăm búa, làm cho nàng hội phi yên diệt đi”
“Rất ác độc! Tô gia rất thảm!”
…
“Cầu các vị làm chủ cho Phù Phong, nhất định phải sớm lôi cổ hung thủ ra” Tô Phù Phong quỳ gối trước thi thể của Tô Hoa Dương, hai mắt sưng đỏ, không còn hình ảnh của tân nương tử kiều diễm làm người yêu mến nữa.
“Tô tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ vì Tô gia đòi lại công đạo.” chúng tiên trăm miệng một lời.
“Phù Phong!” khi Cốc Nhiễm đi vào đại môn của Tô phủ, hắn chỉ ngửi được mùi máu tương cũng đã đoán ra cảnh tượng thê thảm thế nào.
“Cốc Nhiễm... Ô ô... Cha ta... Mẹ ta bọn họ chết thật thảm a” Tô Phù Phong thấy Cốc Nhiễm đến thì lập tức gào khóc.
Cốc Nhiễm bám theo tường đá trước cửa mà đi vào, hắn không nhìn thấy gì chỉ có thể nương theo tiếng khóc của Tô Phù Phong mà xác định phương hướng. Khi đến trước mặt Tô Phù Phong thì giày của hắn đã bị máu loãng nhiễm hồng, ngồi xuống nâng thân mình của Tô Phù Phong lên, vẻ mặt thương hại. Tuy hai người chưa bái đường nhưng dù sao nàng cũng là thê tử chưa xuất giá của hắn, bây giờ thân nhân của Tô Phù Phong đều đã chết, nàng trở nên bơ vơ một mình, hắn nhất định phải chiếu cố cho nàng.
Tô Phù Phong thừa cơ nhào vào lòng Cốc Nhiễm khóc lớn, khóc đến nỗi người người đều thấy đau xót, ai ai cũng đồng tình với nàng.
Tịnh Vũ đi ra ngoài đại môn của Tô phủ, nhỏ giọng phân phó cho Bạch Hổ “ ngươi dựa vào hơi thở của A Ly còn lưu trên người Tô lão gia mà tìm xem, nếu phát hiện ra A Ly thì đừng manh động, lặng lẽ cho bản tôn biết nhưng cũng không được quấy nhiễu đến A Ly”
Bạch Hổ gật đầu, nhảy đến bên thi thể Tô Hoa Dương ngửi ngửi, sau đó yên lặng rời đi. Mọi người đều tập trung vào chỗ Tô Phù Phong một thân giá y đỏ rực bay lượn, làn váy dính đầy máu bẩn, nàng dựa vào lòng Cốc Nhiễm không ngừng khóc. Cốc Nhiễm ôm nàng,không nói lời nào, cau mày. Ngọn núi đối diện Tô phủ hoa cỏ tốt tươi nhưng bị đám người chen lấn cũng trở nên tan nát.
Trong đám người có một nữ tử bạch y đang buôn dưa lê “ ngày Tô tiểu thư và Cốc Nhiễm tiên quân thành thân thì toàn bộ Tô phủ đều chết hết, xem ra Tô tiểu thư chính là mệnh thiên sát cô tinh a, theo ta thấy, bát tự của Cốc Nhiễm tiên quân và Tô tiểu thư không hợp, cho nên bọn họ không nên lấy nhau a”
Mọi người đưa mắt nhìn mới thấy cư nhiên còn có người đẹp như vậy, nếu Tô tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân của thiên giới thì nữ tử bạch y này phải là đệ nhất của đệ nhất, đẹp không chỉ ở diện mạo mà còn có khí chất siêu phàm thoát tục, khí chất tinh thuần, làm cho người ta cảm giác rất khoan khoái dễ chịu. Chậc chậc, như thế này mới gọi là thiên tiên.
“Ngươi nói cũng không phải không có lý, có lẽ Tô tiểu thư thật sự không nên cùng Cốc Nhiễm tiên quân thành thân a.”
“Thời điểm ra đời rất quan trọng nha, nếu mệnh cách hai người không hợp nhau thì chắc chắn sẽ phát sinh sự cố, cho dù miễn cưỡng ở cùng một chỗ cũng sẽ có kết cục không tốt”
“May mắn Cốc Nhiễm tiên quân cùng Tô tiểu thư không có bái đường, bằng không chuyện xấu còn tiếp diễn a.”
Mỹ nhân nói chuyện, ai nấy tự nhiên sẽ nể mặt mũi, có người còn gật đầu đồng ý.
“Vị này mỹ nhân, trước kia chưa từng gặp ngươi a, xin hỏi động phủ ở đâu?”
“Đúng vậy, chưa gặp bao giờ a, hữu duyên gặp nhau, không ngại xin gới thiệu để có thể cùng nhau nhận thức a, tại hạ là Kim Xà, động chủ Thiên Cơ động”
“Còn ta là thủ vệ Dao Trì, tên gọi Thanh Hổ tiểu tiên”
…
Không người nào còn tâm trí chú ý tới chuyện của Tô phủ, một lòng một dạ đều đặt vào mỹ nhân trước mắt.
“Khụ khụ, tiêu tiên là Khuynh Thành phái ở Côn Luân sơn, chỉ là đối với thuật tướng số biết một chút nên thuận tiện nói vài câu mà thôi, chẳng có danh tiếng gì” bạch y nữ tử nhẹ giọng trả lời.
Khuynh Thành phái? Chưa từng nghe qua, Côn Luân sơn rất nhiều tiên phủ của các thượng tiên, người tu tiên cũng nhiều, có lẽ là tiểu tiên nữ của một môn phái nhỏ mới tu thành chánh quả, hèn chi chưa gặp bao giờ.
Bạch y nữ tử cười thầm, tiên phủ này là do tám ngàn năm trước Tịnh Vũ nhàn rỗi không việc gì làm nên đã lập ra ở nhân gian, từng thu Tô lão gia làm đồ đệ, sau đó hắn không rảnh để quản lý cho nên môn phái này đã sớm lụi tàn, cho nên mấy kẻ tiểu bối sao biết được.
Bạch y nữ tử này cũng chẳng phải ai khác, chính là hung thủ giết người còn to gan ở lại xem náo nhiệt, A Ly. Nàng đúng là gan lớn bằng trời, nhưng mà dù sao cũng không có ai biết nàng.
Mọi người đều bu quanh nàng hỏi chuyện, A Ly không kiên nhẫn chỉ tay về phía Tô phủ nói
“Nhìn xem, tấm biễn của Tô phủ dường như không thích hợp a”
Mọi người nhìn theo ngón tay chỉ của A Ly mà không thấy ngón tay sau lưng nàng bắn ra một luồng ánh sáng, chớp mắt hai chữ Tô phủ trên tấm biển trước đại môn của Tô phỷ đã thay bằng mấy chữ “ nợ máu phải trả bằng máu”, màu đỏ tươi đến chói mắt, mỗi một chữ như là dùng máu viết lên, còn nhỏ giọt xuống, quỷ dị phi thường.
“Chẳng lẽ Tô phủ bị diệt môn sau lưng còn có bí mật không muốn ai biết?” có người lên tiếng hỏi, nếu không mấy chữ kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, nhất định là hung thủ muốn ám chỉ điều gì đó nên lưu lại.
“Một câu như vậy thực làm cho người ta tò mò, Tô phủ đột nhiên cả nhà cùng thăng thiên, nhất định là sử dụng thủ đoạn gì đó. Có phải vì chuyện này mà gây thù chuốc oán với người khác nên họ mới tìm tới giết hết cả nhà?”
“Không thể nào? Tô phủ thăng tiên luôn luôn an phận thủ thường, cũng không giống như chuyên làm việc tà ác, nhất định là biết được bí mật gì đó nên mới bị diệt khẩu”
…
Lại xôn xao bàn tán, xem ra mấy chữ này đã di dời lực chú ý của mọi người, làm cho bọn họ chỉ nghĩ tới nguyên nhân Tô gia bị giết.
A Ly vốn tính lẫn trong đám người đứng xem náo nhiệt, thuận tiện tạo chứng cớ ngoại phạm nhưng cũng biết bộ dáng của nàng rất dễ gây chú ý cho nên để an toàn liền tìm biện pháp di dời sự chú ý của mọi người.Thấy mưu kế thành công, nàng liền xoay người rời đi không ngờ đã có một nam nah6n tóc dài bay bay, tiên khí bức người chặn ngang. Nam nhân này một thân y phục hoa lệ lại yêu dã, ngoại trừ Minh Chiêu tiên quân thì còn có ai.
A Ly muốn tránh Minh Chiêu nhưng hắn vì nàng mà đến nên đâu dễ gì bỏ qua, tránh không được, A Ly cũng chuyển đổi ý nghĩ, sợ gì chứ? Khi nàng chết, Minh Chiêu chỉ mới một trăm tuổi, vẫn là con nít còn hôi sữa, sao biết nàng được.
Minh Chiêu không lên tiếng chỉ ung dung nhìn A Ly.
“Vị này thượng tiên... Có gì chỉ giáo?” A Ly cúi đầu, rất cung kính hỏi.
…
Minh Chiêu vẫn không lên tiếng, chớp chớp phượng nhãn, nhìn A Ly chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua cả người nàng, nhìn cho đến khi A Ly cảm thấy da đầu run lên.
“Ách... Nếu thượng tiên không có gì để chỉ giáo thì tiểu tiên xin phép đi trước, trong nhà còn có bảo bảo đang chờ tiểu tiên về cho bú sữa” A Ly nói khoác mà mặt không đỏ tim không suy, chuyện khác thì không nói nhưng diễn trò là sở trường của nàng, dù sao nàng cũng ở bên cạnh Cốc Nhiễm sắm vai tiểu thú ngốc ngếch cũng rất lâu a.
“Phốc xuy ——” Minh Chiêu rốt cục bị một câu này của A Ly mà bật cười, hắn chỉ tay vào một góc váy của nàng nói
“Bản tôn chỉ tò mò muốn biết vết máu ở góc váy của ngươi là do đâu mà có”
Thanh âm của Minh chiêu rất lớn, mọi người còn đang suy đoán mấy chữ “ nợ máu phải trả bằng máu” trên tấm biển từ đâu mà có đã bị những lời này của Minh Chiêu hấp dẫn, lại quay sang nhìn A Ly. Đương nhiên không chỉ có quần chúng ở quanh đây chú ý mà mấy đại gia trong Tô phủ vì thấy tấm biển đột nhiên xuất hiện mấy chữ bằng máu, đoán rằng hung thủ đang ở gần đây nên bắt đầu chia nhau tìm kiếm dấu vết.
A Ly nghe vậy cúi đầu nhìn, trong lòng cảm thấy căng thẳng, góc váy của nàng quả thật có dính máu, trên nền vải trắng y như những đóa hoa diễm lệ.
Xong rồi, giết người xong lại quên kiểm tra xem có lưu lại dấu vết gì không, xem ra cái câu lưới trời tuy thưa mà không lọt là quá chuẩn. Mà không bị ai phát hiện lại nhằm đúng là Minh Chiêu, khó chơi a. A Ly ơi là A Ly, sao chẳng khi nào ngươi may mắn được một lần, luôn luôn có sự cố xảy ra vào phút chót a.
Mạnh mẽ vỗ vỗ đầu, A Ly làm như bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ờ! Vừa nghe nói có náo nhiệt nên vội vã chạy tới coi, đi nhanh quá không chú ý nên đã giẫm chết mấy con chuột, thành ra váy bị dính máu. Thật có lỗi a, chỗ ở của ta hơi rách nát nên thường xuyên có chuột tới thăm a”
Minh Chiêu khoanh tay, khóe môi gợi lên nụ cười mị hoặc, hắn nhìn nữ nhân trước mắt đang ra sức khua tay múa chân nói, cũng không vội vạch trần nàng mà còn thầm nghĩ, nữ nhân này có ý tứ.
A Ly nói một lèo, thiếu chút nữa là hụt hơi, tuy rằng quần chúng bình thường với chỉ số thông minh bình thường đã nhanh chóng bị lời của nàng thuyết phục, nhưng Minh Chiêu lại không nằm trong số đó.
“Phải không? sao ta lại nghe thanh âm của ngươi giống như sủng thú mà Cốc Nhiễm nuôi..a..a”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị tay của A Ly che lại, hắn trợn to hai mắt không thể tin được, trong đôi mắt màu lam tràn đầy tức giận.
Quần chúng nhìn thấy cũng há mồm trợn mắt. Nữ nhân này dám bịt miệng Minh Chiêu tiên quân, nữ nhân này dám bịt miệng Minh Chiêu tiên quân,. Ai chẳng biết Minh Chiêu tiên quân chán ghét nữ nhân tới mức nào, một trăm năm trước có tiên nữ say mê dung mạo tuyệt mỹ của hắn, thừa dịp hắn ngủ mà sờ mặt hắn. Không ngờ Minh Chiêu đột nhiên tỉnh lại, nổi trận lôi đình, đày tiên nữ kia xuống phàm trần, hủy hết tu vi, làm cho nàng ta phải cực khổ tu hành lại lần nữa.
Có thể thấy được Minh Chiêu thống hận nữ nhân đụng chạm đến mức nào.
A Ly phạm vào tối kỵ của Minh Chiêu lại hồn nhiên không biết, gắt gao che miệng hắn, hai mắt chớp chớp, trong mắt đều là vẻ cầu xin. Nàng đúng là xui mà, đụng phải Minh Chiêu này không có gì hay, chư thiên thần phật đều ở gần đây, nếu biết nàng là hung thủ thì khẳng định nàng không có cơ hội rời khỏi nơi này.