Chuyện cũ hiện về tựa như nước lũ tràn bờ, mênh mông bao phủ A Ly.
Trong cơn mông lung, có một thân cẩm bào màu xanh phần phật tung bay trong gió, người nọ thề nguyện son sắt.
“A Ly, trải qua một trăm thế luận hồi xong, ta sẽ cưới ngươi”
“Cứ đi đi, dù là đầu thai thành chuột hay mèo, ta đều ở cùng ngươi, ta chờ ngươi”
Quả nhiên đã bị A Ly nói trúng. Kiếp thứ nhất, Cốc Nhiễm đầu thai thành con chuột bị người ta ngày đuổi đánh, nàng liền hóa thành chuột mẹ cùng theo hắn chịu khổ. Kiếp thứ hai, hắn là con mèo, nàng từ trong phố xá sầm uất tìm ra được một vườn rau con nguyện vẹn, còn có rất nhiều đồ ăn, nuôi dưỡng hắn cho đến khi chết già. Kiếp thứ ba, hắn là một tú tài ngèo kiết xác, nàng hóa thành thư đồng, vì hắn mà mài mực…
Kiếp thứ tư, kiếp thứ năm…cho đến kiếp thứ một trăm.
Ký ức giống như một trang sách, mà A Ly lúc này đang lật giở từng trang một.
Đó là một thung lũng nằm trong núi sâu, mơ hồ nghe truyền lại tiếng cười của nam nữ, già trẻ đều có.
Trong chốc lát, tiếng cười trở thành tiếng rên la khắp nới, quanh quẩn vang dội, chọc vào từng sợi dây thần kinh của A Ly, nàng không muốn tiếp tục nữa nhưng lại không tự chủ được tiếp tục.
“Cốc Nhiễm! Ta vẫn nghĩ tình chúng ta sắt son tựa đá vàng, ta rất chờ mong sau khi ngươi độ kiếp xong tình yêu của chúng ta sẽ đơm hoa kết trái, ta đã từng nghĩ ngươi sẽ quên ta, ta cũng từng nghĩ sẽ có chuyện ngoài ý muốn nhưng ta chưa từng nghĩ ngươi ở kiếp thứ nhất lại phản bội ta” nàng trơ mắt nhìn tộc nhân của mình đột nhiên bị đám người Tô gia giết hại từng người một mà nàng lại bất lực, lúc này trong lòng nàng chỉ có hận thù.
“Ta hận ngươi... Cốc Nhiễm thượng tiên... Ta muốn ngươi chôn cùng Hoan Hỉ thú tộc của ta”. Nàng đặt tay lên cổ hắn, hai mắt đỏ ngầu, không cho hắn có cơ hội mở miệng, nàng đã hóa thành Hoan Hỉ thú, dùng hết sức cắn xuống.
Nàng cắn chết hắn, bản thân cũng hôn mê trong vũng máu, tùy ý cho bọn người ác ma của Tô gia đâm chết, tâm đã chết nên thẩn cũng chẳng còn biết tới đau đớn. Ngay sau đó trước mắt toàn là máu, cái gì nàng cũng không nhìn thấy cũng không cảm giác được chỉ có mấy câu thì thầm như chú ngữ luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
“A Ly... huyết mạch cuối cùng của Hoan Hỉ thú…không cần báo thù…chỉ cần sống sót”
“A Ly, bé ngoan của ta, không có việc gì, ngủ đi”
“Khi ngươi tỉnh lại, mọi thứ đều đã qua”
“Không cần báo thù…chỉ cần sống sót”
…
Rốt cuộc A Ly cũng thoát khỏi ác mộng, đối diện với sự thật nhưng trước mắt của nàng vẫn là một mảnh mơ hồ, Tô Phù Phong xách thân mình rách nàng của nàng, hai mắt đục ngầu, biểu tình im lặng, xem ra là đang đắc ý.
“Cốc Nhiễm, ta hận ngươi...”
“Ta hận ngươi!”
A Ly không kìm được mà nỉ non lặp lại, suy nghĩ và lời nói đã không theo sự điều khiển của bản thân. Hiện tại nàng muốn, tất cả đều là Cốc Nhiễm, là lúc trước Cốc Nhiễm nói muốn thành thân với nàng.
A Ly rất hận Cốc Nhiễm, là huyết hải thâm thù. Hoan Hỉ thú vì bảo vệ lửng chó trượng mà che giấu tung tích, không ai biết nơi bọn họ ẩn thân nhưng Cốc Nhiễm lại nói muốn gặp người nhà của nàng, muốn nói với họ, hắn sẽ lấy nàng làm vợ. A Ly nghĩ có lẽ hắn nhớ tới những lời đã hứa hẹn trước khi nhảy xuống đài Luân Hồi, vì thế nàng vui vẻ dẫn hắn đến Viêm Châu. Bộ tộc Hoan Hỉ thú biết thân phận Cốc Nhiễm nên cũng nhiệt tình tiếp đãi hắn, không ngờ đồ ăn đã bị người ta hạ Mông Hãn dược. Thử nghĩ, thức ăn kia ngoài trừ Cốc Nhiễm mà bọn họ không phòng bị thì còn có ai có thể tiếp xúc được? tất cả các tộc nhân vì trúng thuốc mà vô lực phản kháng, ngay lúc đó người của Tô gia xuất hiện, giết hết toàn bộ, nghĩ tới việc sắp được thăng thiên thành tiên, bọn họ càng thêm điên cuồng như mãnh thú.
Sự thật xảy ra trước mắt, A Ly không thể không nghi ngờ Cốc Nhiễm có vai trò gì trong chuyện này, nàng đã trải qua chín mươi chín kiếp luân hồ với hắn, nàng nghĩ rằng tình cảm của bọn họ vững hơn vàng đá nhưng khi Tô Phù Phong xuất hiện trong kiếp cuối cùng này thì tình yêu của bọn họ liền trở nên mong manh, yếu ớt.
Cốc Nhiễm luân hồi một trăm thế, A Ly chờ đợi một trăm thế, hai người thậm chí vẫn luôn yêu nhau, cho dù giữa chừng nhân duyên của bọ họ có bị nhiễu loạn thì A Ly vẫn nỗ lực duy trì mối quan hệ của hai người. Cốc Nhiễm quên nàng rồi lại yêu nàng, sua đó lại yêu, cứ tuần hoàn như vậy mà cũng chỉ có một mình A Ly chịu đựng.
Nhưng ở kiếp thứ một trăm của Cốc Nhiễm, hắn lại rơi vào tình kiếp mà dù là tiên yêu đều khó thể vượt qua, Cốc Nhiễm cũng thế. Nhìn lại mọi chuyện, có thể nói Cốc Nhiễm đã đạt được cảnh giới rất cao mà vượt qua tai kiếp, vẫn là một thượng tiên cao quý còn đối với A Ly thì đây chính là bi kịch lớn nhất của cuộc đời nàng, nàng không vượt qua được và từ đó rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cho nên, nàng không chỉ hận mà còn muốn cùng Cốc Nhiễm đồng quy vu tận, nếu sống không cùng sàng vậy thì chết cùng mộ đi.
Nhưng A Ly không có chết, tộc Hoan Hỉ thú dùng hết tất cả tu vi cuối cùng, hợp lực đem hồn phách của nàng phong ấn trên thân của một tiểu thú, che giấu được người của Tô gia, pháp lực của nàng cũng vì thế mà bị phong ấn theo. Nàng hôn mê ở Viên Châu, còn Hoan Hỉ thú tộc giữ được huyết mạch cuối cùng. Đó cũng là nguyên nhân khiến A Ly giả ngây giả dại, nàng không có pháp lực nhưng nàng muốn sống, nàng phải vì Hoan Hỉ thú tộc mà giữ lại huyết mạch.
“Ta hận ngươi...” A Ly vô ý thức lặp lại, là suy nghĩ cuối cùng của nàng trước khi hấp hối.
Nghe những lời của nàng, biểu tình của Tô Phù Phong càng thêm hung ác.
“Ngươi hận hắn? nếu ngươi thực sự hận hắn sao không giết hắn? ngươi giả ngu ở bên cạnh hắn mà hắn không chút phòng bị gì với ngươi, cho nên ngươi có vô số cơ hội để giết hắn nhưng ngươi lại không làm, rõ ràng là ngươi vẫn còn yêu Cốc Nhiễm”
“A Ly! Ngươi còn yêu Cốc Nhiễm... Ngươi không lừa được ta!”
“Nếu không phải Cốc Nhiễm cảm thấy hắn không thể động tình với một tiểu thú thì e là đã giẫm lên vết xe đổ mà yêu ngươi”
“Ta sẽ không buông tay! thứ ta muốn, không ai có thể cướp được từ tay ta”
…
A Ly không còn nghe được Tô Phù Phong nói gì nữa, tai ù lên, phổi đau đến mức phun cả máu tươi, văng trúng gương mặt trắng nõn của Tô Phù Phong làm cho dung nhan của đệ nhất mỹ nhân thiên giới hoàn toàn biến dạng.
Mặt dính đầy máu, Tô Phù Phong tức giận đến mức bật cười, giọng cười the thé sắc bén, cánh tay đang nắm cổ A Ly càng thêm dùng sức, nháy mắt đã nghe tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thế nhưng trong tai của Tô Phù Phong lại là tiếng nhạc êm ái, làm cho nàng ta cảm thấy rất vui vẻ.
A Ly bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng thê lương. Lúc này đây, nàng sẽ không còn may mắn như trước nữa, nàng thật có lỗi với cha mẹ, với các trưởng lão với toàn bộ tộc nhân của Hoan Hỉ thú tộc.
Tô Phù Phong cũng không cần phí sức, A Ly đã không còn chút sức lực để phản kháng, thậm chí là không thể giãy dụa, nội tạng của nàng đã vỡ nát, máu tuôn ra như suối, không còn hơi thở nữa.
“Chuyện này không thể oán ta, muốn oán thì ngươi nên oán bản thân vì đã yêu phải người ngươi không nên yêu. Cốc Nhiễm là của ta” Tô Phù Phong ném thân mình cứng nhắc của A Ly lên giường.
A Ly vừa chết, Tô Phù Phong cảm giác oán niệm trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Nàng muốn sau khi Cốc Nhiễm trở về nhìn thấy thi thể của A Ly thì nghĩ rằng A Ly không qua khỏi, mà những tiên nô bị nàng làm cho hôn mê cũng sẽ không nói được gì, thời gian rồi sẽ làm cho Cốc Nhiễm nhanh chóng quên A Ly, mà nàng vẫn là hôn thê của hắn, hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục cử hành.
Nàng, Tô Phù Phong, chính là thê tử của Cốc Nhiễm thượng tiên, là con dâu của Bàn Cổ, làm em dâu Thiên Quân, chúng sinh trong tam giới lục đạo đều phải cung kính với nàng. Thân phận tôn quý nàng nàng nhất định phải có.
“Ha ha... Cái gì uyên ương tại bay, tất chi la chi. Từ giờ trở đi, hắn chỉ biết tới uyên ương mà ta thêu chứ không phải là thơ của ngươi”.Tô Phù Phong mang theo cảm giác vui sướng trước giờ chưa từng có cỡi mây hướng về phía Khổ Hải mà đi.
Nháy mắt sau, trong tẩm điện của Cốc Nhiễm một đạo hồng quang phá tan cả trần nhà, chiếu sáng toàn bộ Thiên Vi cung, giống như huyết quang tràn ngập.
“A ——” ngay sau đó một tiếng thét dài đột nhiên vang lên, khi thiên binh tuần tra chạy tới chỉ thấy một ảo ảnh từ Thiên Vi cung vọt ra, tốc độ cực kỳ nhanh, nhìn thân hình thì là một con thú rất lớn,còn thấy một hỏa cầu Xích Viêm ở ngay đuôi, thấn thú trên thiên giới dường như cũng cảm giác được khác thường nên xao động bất an, lại mơ hồ thấy một đám khói đen bay ra, đuổi theo ảo ảnh của cự thú.
Thiên Nguyên điện, Thiên Quân đang tham thiền nhập định đột nhiên mở mắt, liếc nhìn về phía Thiên Vi cung đang thoáng hiện hồng quang.
“Phong ấn giải.” trên mặt Thiên Quân hiện lên ý cười, dù đã già vẫn không che giấu được khí vũ hiên ngang.
Lúc này Thanh Long ở bên cạnh Thiên Quân cũng nhìn về hướng Thiên Vi cung, trong lòng mơ hồ hoảng loạn, hắn cũng nhận ra có một cỗ lực lượng đã thoát khỏi Thiên Vi cung, âm thanh rít gào nghe rất quen thuộc
“Không thể tưởng tượng được còn có Hoan Hỉ thú còn sống”
“Hoan Hỉ thú tộc còn lưu lại huyết mạch, bổn tọa cũng rất vui mừng”. Thì ra Thiên Quân cười là vì vậy. Hoan Hỉ thú trung thành phụng dưỡng Bàn Cổ, tư cách còn cao hơn cả Thanh Long, đáng tiếc lại gặp phải kết cục bi thảm, mà A Ly cùng Cốc Nhiễm yêu nhau cũng không được bên nhau, nay lại có một Hoan Hỉ thú xuất hiện, trong lòng Thiên Quân cảm thấy vui mừng cũng giảm bớt sự áy náy, nói cho cùng là bọn hắn có lỗi với Hoan Hỉ thú tộc.
“Cốc Nhiễm tiên quân chuyện gì cũng không nhớ” Thanh Long lẩm bẩm.
“Nếu hắn quyết tâm tìm hiểu, tự nhiên sẽ nhớ lại, đương nhiên là bổn tọa không hi vọng hắn nhớ lại, thực mong hắn cứ như bây giờ, vô tâm vô phế mà sống. Tình yêu sẽ làm cho hắn thêm đau khổ”. Đây là tấm lòng của người huynh trưởng dành cho đệ đệ của mình, thời gian của hắn không còn nhiều, chỉ có thể bảo hộ cho Cốc Nhiễm thêm vài năm nữa nên coi như hắn ích kỷ cũng được, độc đoán cũng thế, hắn vẫn kiên trì cho rằng Cốc Nhiễm quên đi những chuyện trước kia là tốt nhất.
“Thanh Long, ngươi và ta cứ yên lặng chờ xem tình hình tiếp theo sẽ thế nào đi” Thiên Quân dường như có chút chờ mong, xem vận mệnh an bài thế nào.
Trò hay, vừa mới vừa mới bắt đầu.