“Kỳ quái... Đi đâu...” Minh Chiêu xoay người lại xem xét kỹ từng khe đá, lại ngước nhìn trên từng cành cây, đều không tìm được vật hắn muốn tìm.
“Ngải, bạch hồ mà bản tôn nuôi ở hoa viên đâu rồi?”
Minh Chiêu lớn tiếng gọi tiên đồng tên Ngải, mặt mày nhăn lại, biểu tình không vui.
Thấy Minh Chiêu sốt ruột như thế, Ngải run cầm cập tiến lên, động vật trong hoa viên có cả ngà cả vạn, hắn đâu cò nhàn rỗi mà quan tâm đến một tiểu bạch hồ. Nhưng từ lúc tiên quân từ bên ngoài về thì liền đi thẳng đến hoa viên, giống như rất quan tâm tới tiểu bạch hồ này.
Thấy Ngải vẻ mặt mời mịt, Minh Chiêu mới cảm thấy mình phản ứng hơi quá, hắn mang tiểu bạch hồ về, liền ném ở hậu hoa viên không thèm hỏi tới, bây giờ nhớ ra thì cuống cuồng đi tìm, quả thật có chút khó khăn, không chừng đã là điểm tâm lót dạ cho sài lang hổ báo nào đó rồi.
Thấy Minh Chiêu đưa hai ngón tay vào miệng ra sức thổi một cái, âm thanh vang lên, quanh quẩn trong không khí, tất cả các động vật trong hoa viên dường như nghe được khẩu lệnh mà lập tức nhắm hướng Minh Chiêu chạy tới. Chốc lát sau từ thú dữ cho đến sủng vật hiền lành đều tề tựu ngay ngắn, chỉnh tề trước mặt Minh Chiêu, đưa mắt nhìn quanh có thể thấy được động vật Minh Chiêu nuôi dưỡng nhiều không kể xiết.
“Bản tôn tháng trước có đem một tiểu bạch hồ tới hậu hoa viên, các ngươi có ai biết nàng hiện đang ở đâu không? nếu giúp bản tôn tìm được thì sẽ có thưởng” Minh Chiêu lên tiếng.
“Hí hí...”
“Chít chít...”
“Oa oa oa oa oa oa...”
Một loạt âm thanh hỗn loạn tranh nhau vang lên, thảo luận sôi nổi tình hình của bạch hồ.
Một sói xám cường tráng bước lên phía trước, “ ô ô oa oa” với Minh Chiêu một hồi mà Minh Chiêu nghe xong thì khóe miệng rút rút nói
“Ý ngươi là suýt chút nữa ngươi đã ăn bạch hồ kia nhưng bạch hồ đã được một nữ nhân giả là tiểu bạch thỏ cứu, hơn nữa còn mang bạch hồ trốn khỏi Vô Vi cung?”
Sói xám gật đầu, bỗng nhiên trước mắt hiện ra một luồng ánh sáng, sau đó thì lưng bị đau, hắn đã văng ra xa. Chúng thú cũng lui về phía sau, thì ra đây là phần thưởng của Minh Chiêu, gạt người, không là gạt thú mới đúng a…Sói xám nức nở đứng lên, nước mắt ròng ròng, sớm biết vậy thì không thèm nói ra, lúc trước bị tiểu bạch thỏ đá, giờ lại tới tiên quân, hắn là vua của thảo nguyên nha, sau này sao còn đủ tư cách làm sói nữa…
“Cũng may là ngươi chưa ăn bạch hồ kia, nếu không bản tôn bằm ngươi ra cũng chưa hải giận” Minh Chiêu cực kỳ tức giận, nếu bạch hồ chết đi thì hắn làm sao ăn nói với người ta…
Ngải đứng một bên vỗ vỗ trán như bừng tỉnh đại ngộ “ ta nhớ ra rồi, chúng ta nhìn thấy khi A Ly trốn khỏi hậu hoa viên trong ngực có ôm một vật toàn thân trắng toát, có lẽ là bạch hồ mà thượng tiên nói”
“Có thể bị nữ nhân đó coi như gà mà nướng ăn rồi” Minh Chiêu lẩm bẩm rồi bỏ mặc chúng thú mờ mịt mà xoay người đi về phía cửa cung.
Thiên Vi cung, trong một căn phòng hẻo lánh, Hỉ Hỉ hóa thành chân thân bị trói cố định trong một luồng ánh sáng trăng treo giữa không trung, luồng ánh sáng này giống như dây xích buộc chặt thân mình của nàng. Hỉ Hỉ cuộn tròn thân mình, hai mắt khép hờ, bộ dáng rất suy yếu nhưng vẫn cố giãy dụa để bảo trì sự thanh tỉnh. Trước khi ngất xỉu, Hỉ Hỉ mơ hồ thấy trước chân thân bạch hồ và hình người của mình đan xen với nhau, ảo ảnh xuất hiện.
“Chi nha —— “
Cánh cửa bị đẩy ra, Cốc Nhiễm một thân tử bào quý giá đẹp đẽ tiêu sái tiến vào, bên ngoài khoác một kiện bạch sắc vân bào trên góc áo có thêu một gốc cây u lam, thanh lịch phi thường. Hắn đã quen với bóng tối, hai tai và cái mũi đủ giúp hắn xác định phương hướng.
“Cuối cùng cũng im lặng, tiểu hồ ly này từ lúc bị bắt vào đây thì khóc không ngừng, ồn muốn chết” Tô Phù Phong theo sau Cốc Nhiễm cũng tiến vào, phượng nhãn lóe lên, không nhiên nhẫn nhìn Hỉ Hỉ.
“Thiên Xu tinh Quân, tình huống thế nào?” Cốc Nhiễm không có hùa theo Tô Phù Phong mà nghiêng đầu hỏi Thiên Xu tinh quân.
“Hồi thượng tiên, tiểu hồ ly này hồn phách không ổn định, thân thể rất suy yếu, hình người mới duy trì không bao lâu vừa rồi lại khóc nháo nên tiêu hao rất nhiều thể lực, hiện giờ lại đang hôn mê nên không thể tra được tin tức gì từ nàng” Thiên Xu tinh quân mang theo sáu vị tinh quân khác cùng canh giữ Hỉ Hỉ, nhưng nàng ngoài trừ la khócđòi mẫu thân thì cái gì cũng không nói, tin tức giá trị duy nhất là bạch y nữ nhân bị truy nã kia cũng chính là mẫu thân trong miệng nàng.
“Thật đáng tiếc, đứa nhỏ này không thể sống lâu hơn được nữa” Tô Phù Phong dù nói thế nhưng trong mắt không có chút tình cảm nào, điều duy nhất nàng quan tâm là tiểu bạch hồ và A Ly có quan hệ gì mà thôi.
“Phù Phong, ta kêu ngươi tung tin ra ngoài, ngươi đã làm chưa?” Cốc Nhiễm lên tiếng, hiện tại Tô Phù Phong giống như là phụ tá đắc lực cho hắn, chăm sóc hắn cho nên hắn cũng thuận tiện giao một số việc lặt vặt cho nàng làm.
“Ân, ta đã sai Chư Tử và Tâm Thủy cùng các tiên nô tung tin của tiểu bạch hồ ra ngoài rồi”
Tô Phù Phong biết Cốc Nhiễm muốn dùng tin này để dẫn dụ hung thủ, tuy nàng không biết tiểu bạch hồ và A Ly có quan hệ gì nhưng trước mắt dùng nó để dẫn dụ A Ly là biện pháp hữu hiệu nhất, nếu tiểu bạch hồ thực sự có quan hệ với A Ly thì theo hiểu biết của hắn về nàng, A Ly sẽ không mặc kệ nó.
Cốc Nhiễm ngậm môi mỏng hơi hơi cười, không ngờ tính nhiều chuyện của Chư Tử lúc này lại có tác dụng. Nụ cười của Cốc Nhiễm rơi và mắt Tô Phù Phong lại trở thành độc dược khiến nàng si mê, ngây ngốc nhìn hai cánh môi như hai cánh hoa. Cốc Nhiễm vẫn luôn tuấn dật như vậy, tướng mạo thuộc hàng đỉnh của đỉnh, có rất nhiều tiên nữ si mê hắn mà nàng lại càng đắc ý vì trong ngàn vạn nữ nhân cố trổ hết tài năng để tạo sự nổi bật thì cũng chỉ có một mình nàng được gả cho Cốc Nhiễm, nàng có thể từ tiểu tiên thăng lên hàng thượng tiên, hưởng thụ tất cả vinh quang, cũng giống y như nữ nhân chốn nhân gian hao hết tâm cơ để được gả vào hào môn.
“Nếu hung thủ là vợ chồng Ma Quân thì Thất Đẩu Bắc tinh quân sẽ không chống đỡ được hắn, cần phải tìm người đến giúp chúng ta” Cốc Nhiễm phân tích tình hình.
“Ý thượng tiên là nói đến Tịnh Vũ tiên quân sao?” người đầu tiên Thiên Xu tinh quân nghĩ tới là Tịnh Vũ, bởi vì bọn họ không đủ tư cách đối đầu với vợ chồng Ma Quân.
Cốc Nhiễm gật đầu, hắn không thấy được vẽ mặt không vui của Tô Phù Phong. Nàng không bằng lòng là vì Tịnh Vũ tới chỉ thêm phiền, vợ chồng Ma Quân căn bản không liên quan tới chuyện này, Tịnh Vũ hiểu rất rõ, chẳng lẽ kêu hắn tới để đối phó với A Ly sao? Hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Nhưng nàng chỉ cần làm quần chúng đứng một bên xem náo nhiệt là được rồi, nàng không muốn để Cốc Nhiễm tìm ra manh mối rồi nhớ lại hết mọi chuyện, nàng cứ làm như cái gì cũng không biết, làm cho Cốc Nhiễm tin nàng vô tội, dù sau này sự tình có bại lộ thì cũng được hắn che chở.
“Hãy cầm tín vật của bản tôn đến Kim Dao tiên cung tìm Tịnh Vũ, nói bảnh tôn lệnh cho hắn sau khi tiếp được tín vật thì phải tới Thiên Vi cung hỗ trợ bản tôn, sự tình quan trọng, không được chậm trễ”
Thiên Xu tinh Quân nhận tín vật rồi vội vàng rời đi, Cốc Nhiễm tiên quân tuy là thượng cổ chi thần, có quyền lực quản lý tam giới như Thiên Quân và Tây Vương Mẫu nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện quyền hạn vô thượng của mình. Mà hắn cùng với Tịnh Vũ và Minh Chiêu quan hệ rất tốt, là chú cháu mà cũng như là bằng hữu nay hắn lại ra lệnh cho Tịnh Vũ tiên quân đủ thấy hắn rất coi trọng chuyện này.
“Cốc Nhiễm, ngươi xưa nay không hỏi đến chuyện của tam giới nhưng giờ lại vì Phù Phong mà phá lệ, Phù Phong không biết báo đáp ngươi như thế nào” Phù Phong hai mắt đẫm lệ, từ phía sau dịu dàng ôm chặt lấy hắn.
Cốc Nhiễm thở dài một hơi, hắn quả thật vẫn muốn làm một thần tiên tiêu dao khoái hoạt nhưng mà…
“Lúc trước ngươi cô độc một mình nhưng từ giờ ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi còn có ta, ta là hôn phu của ngươi”
Tô Phù Phong âm thầm hé miệng cười trộm, nàng quả thật đáng thương, trong mắt mọi người nàng mất đi thân nhân lại không có nơi chốn dung thân. Đây chính là điều nàng muốn, bởi vì càng làm cho người ta thấy mình yếu ớt đáng thương, càng có cơ hội bắt người ta làm tù binh cho mình, mà nàng rốt cuộc cũng đã bắt được tâm của Cốc Nhiễm.
“Phù Phong có ngươi liền không biết đến cô đơn nữa, mấy ngày trước Phù Phong nằm mơ thấy cha mẹ, trong mơ Phù Phong đã nói cho bọn họ biết đã có người chiếu cố ta, bọn họ dưới suối vàng cũng nên yên lòng nhắm mắt”. Nàng quả thật có nằm mơ thấy cha mẹ nhưng là mơ thấy cha mẹ nàng ngồi trên vị trí cao đường tiếp nhận lễ bái của nàng và Cốc Nhiễm, trong mơ nàng còn thấy nàng và hắn bái đường thành thân. Nếu không có A Ly chen ngang thì giấc mộng đó đã thành sự thật. Nghĩ tới đây hận ý lại dâng đầy, nàng muốn cho A Ly chết trong tay Cốc Nhiễm như vậy mới giải được mối hận trong lòng nàng.
Cốc Nhiễm vỗ vỗ tay Tô Phù Phong, nhẹ lắc mình liền thoát khỏi cái ôm của nàng mà đi ra ngoài
“Đó là ta nên chịu trách nhiệm”
Đúng vậy, chỉ là chịu trách nhiệm mà thôi. Đây là hắn thiếu Tô Phù Phong, ngày đó khi mở mắt ra, hắn biết hắn thiếu nàng, tình cảnh như thế hắn chỉ có thể phụ trách.
A Ly a A Ly, ta rốt cục hiểu vì sao lúc trước ngươi lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này liền chán ghét như vậy, thì ra ngươi đã sớm nhận ra được cả đời ta sẽ bị nữ nhân này trói buộc. Ngươi trên trời có linh thiêng thì hãy giúp ta sớm tìm ra hung thủ, an ủi linh hồn của Tô gia cũng phù hộ ta có thể quay lại những ngày tháng tiêu dao tự tại như trước kia.
Cũng đã lâu hắn không đi Viêm Châu bái tế A Ly, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy nhàm chán, tiểu gia hỏa không chịu nổi tịch mịch, nàng thích náo nhiệt mà hắn không ở bên cạnh, nàng nhất định rất cô đơn.
Đáng chết! Như thế nào lại bắt đầu tưởng niệm đến tiểu gia hỏa kia, nàng chỉ là một tiểu thú, ngươi sao có thể nhớ mãi không quên như đối với một nữ nhân. Dừng lại, dừng lại. Cốc Nhiễm nắm chặt tay thành nắm đấm, chân bước nhanh hơn, khi nào thì hắn mới có thể hoàn toàn quên lãng A Ly? Từng biêu tình của A Ly vẫn luôn hiện rõ trong đầu hắn, không xóa được.