“Chết tiệt” Tô Phù Phong rủa thầm, chau mày cưỡi trên thân Cốc Nhiễm.
Hắn đang hôn mê nên không thể cùng nàng hoan ái, một mình nàng dù có gắng sức thế nào cũng không được gì, nếu biết vậy thì nàng đã dùng dược với hắn, lúc đó thì không cần nàng ra tay, hắn cũng sẽ ham muốn nàng. Bây giờ đành phải chịu thôi, chỉ thoát quần áo của cả hai, còn làm cho mái tóc của nàng tán loạn, rối bời, sau đó nằm bên người hắn.
Lát sau, Tâm Thủy thấy Cốc Nhiễm còn chưa ra liền khẽ gõ cửa
“Tiên quân, ngự trù đã làm xong thức ăn, thỉnh tiện quân đến Thiện Đức điện dùng bữa”
Tô Phù Phong đang tính nhắm mắt ngủ, nghe vậy thầm nghĩ tiên nô này tới thật đúng lúc. Nàng xoay người đứng lên, hít sâu một hơi, ý cười tà mị
“A... Cốc Nhiễm... Ngươi nhẹ chút...”
“Ân... A...”
…
Trong Dưỡng Tâm điện truyền đến tiếng nữ nhân rên rỉ, tiếng thở dốc kịch liệt. Thủy Tâm dán tai lên cánh cửa lắng nghe, khi nghe rõ thì mặt đỏ tai hồng thối lui về sau.
Tâm Thủy đã từng coi lén tiểu thuyết của nhân gian trong tàng thư các, trong đó có miêu tả chuyện hoan ái của nam và nữ nên cũng biết được chút ít, thanh âm trong điện truyền ra thì tám, chín phần là việc mây mưa mà trong tiểu thuyết miêu tả rồi. Vừa rồi Chư Tử còn nói cho nàng biết vì Cốc Nhiễm tiên quân không đụng tới Tô tiểu thư nên nàng cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhưng tình hình trước mắt xem ra là Chư Tử nói sai rồi. Nàng phải tìm Chư Tử để nói cho hắn biết chuyện này mới được, tiên quân và Tô tiểu thư dù vô danh phận nhưng đã có vợ chồng chi thực.
Nếu tiên quân đang bận đương nhiên không thể quấy rầy, mà hắn chắc cũng không nghĩ tới chuyện dùng bữa, tiếng rên rỉ yêu kiệu trong điện vẫn chưa dứt, tim của Tâm Thủy đập càng lúc càng nhanh, mặt nóng lên, không dám nghe nữa, vội vàng quay đầu rời đi.
Tâm Thủy vừa rời đi, Tô Phù Phong cũng ngừng âm thanh, ngay cả mặt quần áo cũng lười liền xuống giường tìm một ly trà để nhuận hầu. Có tiên nô kia làm nhân chứng, tin rằng Cốc Nhiễm khi tỉnh lại không muốn tin cũng phải tin, bỗng nhiên nhớ từng nghe nói rằng nữ nhân lần đầu tiên sẽ đổ máu, nàng vỗ vỗ đầu, suýt chút nữa thì quên chuyện quan trọng này.
Đi đến bên giường, Tô Phù Phong cắn ngón tay, đem máu từ vết thương nhiễu lên trên giường.
“Hôm nay ngươi không đụng tới ta nhưng ta không tin ngươi vĩnh viễn cũng sẽ như thế” Tô Phù Phong đưa ngón tay khẽ vuốt môi của Cốc Nhiễm, ánh mắt tràn ngập sự mê luyến, chỉ cần Cốc Nhiễm tin rằng bọn họ đã gạo nấu thành cơm thì sau này sẽ không cự tuyệt chuyện cùng nàng lên giường.
Vô Vi cung, đủ loại kỳ hoa dị thảo, muôn ngàn chim thú quý hiếm, còn có núi nhỏ, có thác nước…
Trong nội điện, Minh Chiêu và Tịnh Vũ ngồi trên thượng vị nhấm nháp bạch lộ, cả hai đều không nói lời nào, tựa như đang chờ đợi đối phương mở miệng trước.
Cuối cùng Minh Chiêu không kiên nhẫn được nữa mà lên tiếng
“Biểu huynh, ngươi chưởng quản việc an nguy của thiên cung, công vụ bận rộn sao lại rảnh rỗi mà đến chỗ ta?”
Đặt cái ly xuống, Tịnh Vũ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý cười, Thiên Quân lớn tuổi mới có con nên Minh Chiêu nhỏ hơn hắn cả ngàn tuổi, là biểu đệ của hắn.
“Ta là tới để nói với ngươi về một người” Tịnh Vũ lên tiếng.
Minh Chiêu sửng sốt, hắn đã nói rồi mà, vô sự không lên tam bảo điện, Tịnh Vũ trước hay đến Thiên Vi cung chỗ Cốc Nhiễm, nghe nhóm tiên nô đồn đại là hắn thích A Ly, nên đến đó chẳng qua là để gặp nàng. Hắn có dự cảm hôm nay Tịnh Vũ đến Vô Vi cung là có liên quan tới A Ly, cũng may hắn đã có đề phòng nên đã đem nàng giấu đi.
“Vô Vi cung của ta toàn là nam nhân, chẳng lẽ ngươi muốn tìm nam nhân?” Minh Chiêu mỉm cười, nếu Tịnh Vũ thực sự thích nam nhân thì đưa cho hắn một người cũng không sao, dù sao hiện giờ hắn rất có hứng thú với A Ly, sớm muộn gì cũng sẽ phân phát hết các nam sủng thôi.
Sắc mặt Tịnh Vũ trầm xuống, Minh Chiêu trước giờ không đứng đắng, sao có thể làm nên cơm cháo gì, xem ra nhiệm kỳ thiên quân sắp tới hắn không đủ tư cách cạnh tranh rồi.
“A Ly là đang ở chỗ ngươi, ta muố mang nàng đ” Tịnh Vũ trực tiếp đi vào vấn đề, không muốn phí thời gian lòng vòng cùng Minh Chiêu.
Minh Chiêu mấp máy đôi môi đỏ tươi, ra vẻ tò mò hỏi
“Không phải A Ly đã chết rồi sao? Ngươi muốn tìm nàng thì nên đến Viêm Châu”
“Minh Chiêu, ta biết nàng không chết, Bạch Hổ đã theo dõi các ngươi, mấy ngày qua nàng đều ở trong phủ của ngươi” Tịnh Vũ thở dài “ hiện giờ tam giới đều dán hình truy nã nàng khắp nơi, ta muốn mang nàng đi, bảo hộ cho nàng”
“Không thể, nàng hiện tại là nữ nhân của ta” Minh Chiêu phản đối, quăng luôn cái ly rượu trong tay xuống đất.
Tịnh Vũ nghe vậy cũng trừng mắt tức giận
“Nếu không để cho ta mang nàng đi cũng đừng trách ta khách khí”
“A a! Tịnh Vũ! Ngươi tính giành nữ nhân với ta sao? Nếu là nam nhân, ta có thể đưa cho ngươi mấy trăm người nhưng nữ nhân thì ta chỉ có một mình nàng, nếu ngươi giành với ta, ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng” Minh Chiêu đứng lên, cao ngạo nhìn Tịnh Vũ đang ngồi trên xe lăn.
Tịnh Vũ đặt tay lên thành xe lăn, lạnh lùng nhìn Minh Chiêu khiêu khích, sát khí quanh thân bùng nổ, chưởng phong tung ra, lam quang chợt lóe, trong tay hắn đã xuất hiện một cái chiết phiến, mới nhìn thì tưởng như chỉ là một cây quạt bình thường nhưng nhìn kỹ sẽ thấy mỗi góc cạnh đều sắc bén phi thường còn ẩn giấu lam quang lạnh thấu xương.
Cây quạt này là lễ vật Tây Vương Mẫu tặng cho Tịnh Vũ khi hắn lịch kiếp ở nhân gian trở về, có tên gọi là Càn Khôn. Hai mặt của quạt giống như trời và đất, là hai cực âm dương, mặt chính có mặt trời và lưu thủy hành vân di động, chống đỡ tà ác, mặt ngược lại có lửa nơi luyện ngục có thể hỏa thiêu thần phật chín thiên.
Minh Chiêu thấy Tịnh Vũ xuất ra Càn Khôn phiến thì lui ra sau hai bước, xem ra Tịnh Vũ thực sự nổi giận. Hắn cũng không cam lòng yếu thế, xua tay hướng trên đầu mà chỉ, một đôi kim quyền bao sắc bén lập tức xuất hiện, bao quanh hai tay của hắn, vũ khí của hắn một âm một dương, một cái dùng hàn sắt ma ngàn năm ở sâu nhất dưới thiên đỉnh điểm mà luyện thành, quyền bao vải dệt là dùng hỏa hoàn bố mà may thành, một băn một hoa, cực âm cực dương lại hài hòa với nhau, nếu trúng phải một quyền thì thân thể vừa chìm trong hầm băng lại như bị thiêu trong hỏa ngục, dần dần mà chết.
Mây đen vần vũ trên Vô Vi cung, muông thú đang thảnh thơi dạo chơi trong hoa viên cảm nhận được sát khí nên rủ nhau chạy trốn.