Tôn Ngộ Không bị âm thanh ồn ào đánh thức, không hài lòng chép miệng, mở mắt ra thì thấy mấy đen che kín bầu trời, rõ ràng hôm nay là một ngày đẹp trời, sao hắn chỉ ngủ có một giấc đã thay đổi lớn như vậy?
Tôn Ngộ Không đang cảm thấy kỳ quái thì lại nghe thanh âm đánh nhau ở cách đó không xa, chẳng lẽ là A Ly ở không nhàm chán nên kiếm yêu tinh nào đó để rèn luyện?
“Quy phụ! Quy phụ! Không tốt!”
Thanh âm của A Ly vang lên, chốc lát đã thấy nàng cả người đầy máy chạy về phía hắn.
“Nha đầu! Ngươi làm sao vậy!” Tôn Ngộ Không gấp đến độ muốn hất đổ ngọn núi đang đè trên lưng hắn.
“Không xong rồi, không xong rồi” A Ly dừng lại, cong lưng thở hổn hển.
“Cái gì mà đánh nhau? Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi bị thương sao? Ai ăn hiếp ngươi” Tôn Ngộ Không chả hiểu thế nào.
A Ly đưa tay chùi mồ hôi trên trán rồi nói “ ta không sao, đây là máu của Cung Dạ Kỳ. Thân ca ca của hắn tìm tới đây, nói chúng ta bắt đệ đệ của hắn lên núi, lại nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của Cung Dạ Kỳ thì nói chúng ta làm hắn bị thương. Đúng rồi, hắn còn mang theo mấy tên đạo sĩ, thoạt nhìn rất lợi hại, hổ thúc đang đánh nhau với bọn chúng”
“Ai là đệ đệ của hắn? bọn hắn sao lại biết đường lên núi? Ngũ Hành rõ ràng đã thiết lập mê trận trên đường lên núi, bọn hắn không thể tới được chỗ chúng ta” Tôn Ngộ Không nhíu mi hỏi
“Ta cũng không biết a, lúc ta nhìn thấy Cung Dạ Kỳ thì hắn đã bị thương, sói cha đang giúp hắn chữa thương nhưng ca ca của Cung Dạ Kỳ không hài lòng, còn cho đạo sĩ đến ngăn cản. Ai nha, rất loạn, Quy phụ, Cung Dạ Kỳ có phải sẽ chết hay không? ta sợ…”
Nói xong, nhớ tới Cung Dạ Kỳ chảy nhiều máu như vậy, A Ly bĩu môi, nước mắt lại chảy ra.
“Xem tình thế này thì phải hỏi Cung Dạ Kỳ mới biết được là chuyện gì đã xẩy ra, nhưng vấn đề quan trọng trước mắt là giải quyết ca ca hắn thế nào, theo lời ngươi nói, ca ca hắn là tới gây sự a”. Tôn Ngộ Không bị giam ở Ngũ Hành sơn suốt hai mươi năm, tính cách nóng nảy cũng đã giảm nhiều, hơn nữa mọi chuyện lớn nhỏ ở Ngũ Hành sơn đều do hắn và Ngũ Hành xử lý, cho nên không có Ngũ Hành ở đây, thời khắc mấu chốt tìm hắn giải quyết cũng có thể.
“Ai nha! Mặc kệ a! Làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ a! Hổ thúc tính khí táo bạo, đã đại khai sát giới! Bọn yêu quái cũng rục rịch ra tay” A Ly gấp tới mức nhảy loi choi.
“Ngươi đừng vội, đừng nóng vội! để ta suy nghĩ” Tôn Ngộ Không cũng không biết phải làm sao, hắn không thể di chuyển, Ngũ Hành lại không có mặt ở đây, phải làm thế nào cho phải?
“Đừng nghĩ nửa a, không còn kịp nữa rồi” A Ly đưa tay chỉ hiện trường hỗn loạn ở cách đó không xa, lại nghe hổ thúc thét lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt.
“Xem ra đạo sĩ này đạo hạnh không thấp, A Ly ngươi dẫn bọn hắn đến đây để cho ta đối phó với bọn chúng”. Tôn Ngộ Không đoán là hổ yêu đã bỏ mình, hận bản thân bị đè dưới núi đá, đành trơ mắt nhìn bằng hữu bị người khác ức hiếp. Tuy nhiên chỉ cần tới gần hắn trong vòng mười trượng thì hắn dư sức đối phó bọn chúng.
A Ly nghe vậy,vội chạy về hướng đám người đang đánh nhau.
A Ly vừa chạy tới thấy Cung Vân Trường đang giơ kiếm muốn đâm vào Cung Dạ Kỳ không cò chút sức lực nằm im lìm trên mặt đất, Tần thái phó run cầm cập nằm phục trên mình Cung Dạ Kỳ, bảo vệ chủ tử, lại bị Cung Vân Trường một cước đá văng.
A Ly vội vàng phóng một ngự phong chú về phía Cung Vân Trường, lúc này ngự phong chú không làm nàng mất mặt mà bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng nàng chỉ mới học ngề nên sức gió không lớn, tuy nhiên cũng đủ cho A Ly tranh thủ thời gian cứu Cung Dạ Kỳ.
“Ta nghĩ ngươi không phải là ca ca của Cung Dạ Kỳ, nếu thực sự là ca ca thì sẽ không giết thân đệ đệ của mình” A Ly chạy đến bên cạnh Cung Dạ Kỳ, nâng đầu hắn lên, đặt trên đôi vai bé nhỏ của nàng.
Cung Vân Trường từ trong bão cát đi ra, nhìn Cung Dạ Kỳ cười lạnh một tiếng “ chỉ cần có người gây cản trở chuyện của bổn điện hạ thì mặc kệ hắn là ai, bổn điện hạ liền gặp thần giết thần, gặp phật giết phật”
Dứt lời hắn lại vung kiếm, tạo ra muôn vàn kiếm hoa khiến người ta hoa mắt.
“A! Cứu mạng a!” A Ly không kịp nghĩ nhiều, ôm Cung Dạ Kỳ chạy về phía Tôn Ngộ Không, nếu không phải nàng còn vướng bận Cung Dạ Kỳ thì nàng đã cho Cung Vân Trường kia biết tay.
Tuy nhiên, muốn là một chuyện, sự thật lại là chuyện khác, hiện tại là nàng bị Cung Vân Trường đuổi theo sát nút, chậm một chút là sẽ bị đối phương đánh cho mất mạng, nàng cũng không thể dùng Cung Dạ Kỳ làm lá chắn ở phía sau cho nên chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.
Cung Vân Trường thấy thế, không khỏi cười nói: “Tiểu nha đầu, xem ra ngươi đối với hoàng đệ ta rất tốt a, luyến tiếc hắn như vậy, chẳng lẽ hai người các ngươi có tình cảm với nhau?”
“A!”
Nghe câu này của Cung Vân Trường, tâm huyết của A Ly bỗng nhiên dâng lên, thất thần tới mức té xuống.
Lúc Cung Vân Trường vung kiếm đâm vào A Ly thì đột nhiên bị một sợi tơ vô hình cuống lấy, nghiêng đầu nhìn xem thì thấy một nữ nhân da ngăm đen, há cái miệng to như chậu máu về phía hắn, trong miệng tuôn ra vô số sợi tơ, cuốn lấy hắn.
A Ly thấy Nhện Đen đến hỗ trợ liền nở nụ cười cảm kích đối với nàng.
Nhện Đen ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình chỉ vào Cung Dạ Kỳ nói “ đừng nghĩ là ta giúp ngươi, là do ta nhìn trúng tiểu tử này mà thôi”
A Ly không muốn tranh luận với Nhện Đen, vội vàng đứng lên nhìn xem Cung Dạ Kỳ thế nào, không ngờ hắn đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử lưu ly lóe ra ánh sáng quỷ dị sau đó hướng về phía A Ly ra hiệu nàng đừng lên tiếng rồi lại nhắm mắt giả chết.
Bên kia, mấy đạo sĩ mặt hồng hào, ấn đường no đủ đang đấu pháp cùng các yêu quái trong núi. Bọn hắn có năm người, chia làm năm loại pháp thuật thuộc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đối phó với bọn yêu quái tương ứng. Ví dụ như thụ yêu sẽ do đạo sĩ sử dụng pháp thuật hỏa đối phó, mà thủy yêu thì do đạo sĩ thuộc thổ đối phó, ngũ hành liên thủ, sức chiến đấu không thể xem thường, xem ra trước khi đến đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Nhóm yêu quái thấy A Ly gặp nạn, vừa đối phó nhóm đạo sĩ vừa chạy về phía A Ly. Đạo sĩ thuộc hỏa thấy Cung Vân Trường bị Nhện Đen cuốn lấy thì vung phất trần lên, phóng ra một đạo lửa khói, đốt sạch mấy sợi tơ của Nhện Đen, nhện sợ lửa nên lập tức lùi ra sau.
“Tiểu nha đầu, nói cho bổn điện hạ biết Tôn Ngộ Không ở chỗ nào? Hắn giấu Định Hải thần châm ở đâu?” Cung Vân Trường nhìn thái độ của nhóm yêu tinh thì biết nha đầu này ở Ngũ Hành sơn có đại vị nhất định, chắc sẽ biết Định Hải thần châm giấu ở đâu.
A Ly chớp chớp đôi mắt, thì ra là có âm mưu từ trước, nhất định là cố ý, mục tiêu của bọn hắn chắc chắn là Định Hải thần châm. Cũng tốt, có thể dẫn dụ bọn họ tới chỗ Tôn Ngộ Không.
“Nếu ta nói ra, ngươi phải đáp ứng ta, không được thương tổn Cung Dạ Kỳ?” A Ly vẻ mặt nhu nhược, bĩu môi nói.
“Không thành vấn đề, nói mau.” Cung Vân Trường thấy tiểu hài tử dễ lừa gạt, không chút do dự gật đầu đồng ý.
A Ly chỉ về ngọn núi phía trước nói “ hắn ở đó”
A Ly vừa dứt lời, Cung Vân Trường đã khoát tay ra hiệu cho nhóm đạo sĩ, bọn chúng liền buông tha cho đám yêu tinh, phi thân đến bên cạnh Cung Vân Trường cùng chạy về chỗ Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thấy A Ly quả nhiên dẫn dụ địch nhân đến thì hài lòng cười lớn, đám người Cung Vân Trường nghe tiếng cười bén nhọn của hắn thì cảnh giác dừng bước, bảo trì một khoảng cách nhất định, mà khoảng cách này lại ở ngoài phạm vi Tôn Ngộ Không có thể thi pháp.
Tiến lên một bước nữa đi. A Ly sốt ruột.
“A Ly!” Tôn Không Không gọi.
“Ta ở đây” A Ly vẫy tay
“Đến đây, đến đây!” Tôn Không Không nói.
A Ly lo lắng liếc nhìn Cung Dạ Kỳ, cũng không biết hành động vừa rồi của hắn có phải là hồi quang phản chiếu hay không, nhưng mà lúc này cũng không cho phép nghỉ nhiều, liền ôm hắn chạy về phía Tôn Ngộ Không. Trong lòng Cung Dạ Kỳ cũng âm thầm nghĩ nha đầu này khí lực thật ghê gớm, có thể ôm hắn chạy một mạch, không khỏi nhớ lại lúc nàng và hắn lần đầu gặp nhau, nàng một cước đá văng hãn huyết bảo mã.
Cung Vân Trường sao có thể để A Ly và Tôn Ngộ Không ở cạnh nhau, khoát tay môt cái, phía sau đã có người tiến lên cản đường A Ly.
A Ly thấy thế tức giận, liền quăng Cung Dạ Kỳ về phía Tôn Ngộ Không, thân mình của Cung Dạ Kỳ tạo ra một đường cong duyên dáng trên không, tưởng rằng sẽ bị tan xương nát thịt thì đã được một đạo tiên quang tiếp lấy, mà người thi pháp chính là Tôn Ngộ Không.
Đám yêu tinh đưa mắt nhìn nhau, xem ra A Ly nhà bọn họ sắp nổi bão rồi.
“Tránh ra!” A Ly rống to, thanh âm non nớt của nàng không đủ làm người ta kinh sợ.
“Yêu quái này thuộc tính nào? sao nhìn không ra?” có đạo sĩ nhỏ giọng hỏi, không biết nên phái ai lên đối phó với nàng.
Đám yêu tinh nghe được thì cười suýt rụng răng, A Ly mà là yêu sao?
A Ly thấy bọn họ bất động liền vung chân đá về phía đạo sĩ thuộc kim, hắn vội vàng thi pháp đánh lại mới phát hiện vòng kim cương không có tác dụng gì với nàng thì đã bị A Ly đá bay thẳng tới chỗ Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không vất vả lắm mới có người nộp mạng cho hắn giãn gân cốt, hưng phấn thè lưỡi liếm một vòng, sau đó xoay đầu, tạo thành tiếng kêu răng rắc.Tôn Ngộ Không rít lên một tiếng, từ trong lỗ tai hắn bay ra một vật nhỏ sáng lấp lánh rồi lớn dần, là một cây gậy sắt màu vàng, theo sự sai khiến của Tôn Ngộ Không mà đập vào đầu đạo sĩ kia một cái, óc vỡ toang.
“A! Quy phụ ngươi sao lại sát sinh?” A Ly không hài lòng chút nào.
Tôn Ngộ Không làm ra vẻ vô tội nói “ ta không có tu tiên, sao không thể sát sinh, hơn nữa đạo sĩ thối này đã giết chết hổ thúc của ngươi”
A Ly thở dài một hơi, không nói nữa. Trong lòng bi ai cho dù người chết là yêu hay là người. Nàng không hiểu được, sự tình phát sinh đến mức này là do ai gây ra? Cung Dạ Kỳ có vai trò gì trong chuyện này?