“A Ly...” âm thanh ấm áp như ánh mặt trời bỗng vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng nơi này.
A Ly ở dưới nước không mở mắt nhìn cũng biết người đến là Cốc Nhiễm.
“Ta mang thảm đến cho ngươi, còn có gà nướng nữa”
“Cút ngay!” A Ly không kiên nhẫn quát lên.
“Ân... Đem đồ đạc cho ngươi xong ta sẽ lăn liền…” Cốc Nhiễm nói xong thì ngồi xổm xuống, đem một cái giỏ trúc trong có thảm và vài con gà nướng thả xuống hồ, giỏ kia làm bằng trúc tía nên không sợ thấm nước, nhẹ nhàng theo dòng chảy đến bên cạnh A Ly.
“Thảm này là do Hỏa thần Chúc Dung dệt nên, lúc nào cũng tỏa nhiệt bừng bừng, có thể chống lạnh rất tốt” Cốc Nhiễm lại nói
A Ly ngáo một cái, bĩu môi nói
“Ta nói Cốc Nhiễm thượng tiên, ngươi thật là mất trí nhớ đến nỗi đầu óc cũng hỏng luôn rồi, không thấy tình trạng hiện giờ của ta sao? Thảm này ngươi cứ cầm về đi, để cho ngươi và Tô tiểu thư dùng làm ra trải giường đi”
“Ờ... Ta ngược lại đã quên... Ngươi mù...”
Cốc Nhiễm sửng sốt, đưa tay sờ xuống mặt nước liền cảm thấy lạnh thấu xương. Hắn lấy trong người ra một viên dạ minh châu chiếu xuống hồ nước, đây chính là một trong mười hai viên dạ minh châu quà cưới của Đông Hải Long Quân tặng hắn, có thể chiếu sáng bất kỳ chỗ nào, trong bóng đêm mà gặp nước thì sẽ đem cảnh sắc phản xạ trong đầu người sử dụng, Cốc Nhiễm khi đến đây, nhớ tới tác dụng của nó nên mới mang theo. Trong đầu hiện rõ tình cảnh của A Ly, Cốc Nhiễm cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đông lạnh, ngừng cả hô hấp.
A Ly toàn thân lấm lem, đầu tóc rối bù, nàng đưa hai tay lên, cánh tay bị dây xích sắt trói lại làm cho toàn thân nàng treo lơ lửng, xương quai xanh cũng bị một sợi dây xích xuyên to như ngón tay cái qua, chỉ cần hơi động một chút liền làm cho xương quai xanh của nàng căng lên. Bên dưới nàng là những mũi băng nhọn như kim, chỉ cần vừa rơi xuống là chắc chắn bị đâm thành con nhím. Quanh thân là bức tường bằng băng vạn năm, cái giỏ trúc tía kia dù có trôi tới cạnh nàng vẫn bị bức tường băng ngăn lại
Nàng rơi vào tình cảnh này, đừng nói là quấn thảm, dù động cái cũng không được. Vậy mà nàng còn ngủ được.
“Đáng chết! Là ai đem ngươi biến thành như vậy, ta rõ ràng có công đạo qua không được làm khó dễ ngươi.” Cốc Nhiễm giận dữ, liền hung hăng quăng dạ minh châu vào mình thiên binh bên cạnh.
“Phù phù ——” Dạ Minh châu rơi xuống nước, châu quang chiếu sáng cả mặt hồ cũng là điểm sáng duy nhất trên Thiên Đỉnh điểm.
Thiên binh bênh cạnh cả người run lên, vội vàng quỳ xuống “ xin thượng tiên bớt giận, đây là Tây Vương Mẫu đặc biệt công đạo, cần phải khóa nàng lại như vậy mới đảm bảo nàng không trốn được, chúng tiểu tiên cũng là phụng lệnh mà làm việc thôi, chúng tiểu tiên cũng đã cố hết sức để nàng bớt chịu khổ rồi”
Thực ra như vậy cũng là có lưu tình rồi, tù phạm trên Thiên Đỉnh điểm so với A Ly còn thảm hơn trăm ngàn lần. Có tù phạm từng huyệt vị trên thân đều bị hàn bằng xuyên qua mà A Ly chỉ có xương quai xanh và đôi tay bị trói mà thôi.
“Thượng tiên, nơi này không may mắn, vẫn nên mau chóng rời khỏi đi” giọng điệu A Ly tràn đầy châm chọc, tâm tình của nàng không tốt nên câu nào cũng khó nghe.
Cốc Nhiễm không để trong lòng những lời của A Ly, chậm rãi đứng lên
“A Ly, Tây Vương Mẫu nói, chỉ cần ngươi thành tâm ăn năn sẽ thả ngươi ra, nếu ngươi đã biết sai thì nói cho thiên binh bên cạnh, đến lúc đó ta sẽ ra mặt, ngươi nhất định sẽ không có việc gì”
“Mèo khóc chuột giả từ bi! A Ly ta tới giờ chưa từng hối hận vì đã giết chết Tô gia” Rõ ràng là Cốc Nhiễm hắn bắt nàng lại giờ vì sao còn muốn tới thăm nàng? Là thương hại sao? Nàng không cần.
Cốc Nhiễm thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.
“Chờ ta.”
A Ly nghĩ mình nghe lầm, đột nhiên mở mắt ra thì không thấy Cốc Nhiễm đâu nữa, nàng đưa mắt nhìn về cái giỏ trúc tía ngoài vách tường băng, suy nghĩ đến xuất thần.
Một tháng sau, phong ba bình ổn, hung thủ giết Tô gia đã bị giam trên Thiên Đỉnh điểm, Thiên giới đã trở về sự an tĩnh thường ngày.
Trong chính điện của Thiên Vi cung, Chư Tử hoang mang chạy về phía Cốc Nhiễm la to
“Không tốt, không tốt!”.
“Ồn ào cái gì? Bản tôn vẫn còn tốt lại kêu lung tung cái gì?” Cốc Nhiễm bất mãn quát lại
“Là Tô tiểu thư nàng...”
“Nàng làm sao vậy? Bản tôn nuôi ăn nuôi ở, nàng còn muốn nháo cái gì nữa?” xem ra Cốc Nhiễm còn muốn ngủ mà nghe nhắc tới Tô Phù Phong thì càng thêm mất kiên nhẫn
“Ai nha! Tô tiểu thư nàng muốn tự vẫn” Chư Tử vừa nói vừa tranh thủ hít thở, toàn bộ tiên nô trong Thiên Vi cung đều đã tập trung ở Dưỡng Tâm điện.
Cốc Nhiễm không thể không ngồi dậy.
“Đi.” Dứt lời, thân hình chợt lóe, Cốc Nhiễm đã không thấy đâu
Tại Dưỡng Tâm điện, mười mấy tiên nô trong Thiên Vi cung cùng châu đầu ghé tai vào cửa nghe trộm, bên trong truyền ra tiếng khóc la của nữ nhân
Tiên nô Tâm Thủy phụ trách hầu hạ Tô Phù Phong, đang tận tình khuyên bảo chủ tử
“Tô tiểu thư, ngươi bình tĩnh một chút, có cái gì ủy khuất, chúng ta chờ tiên quân đến đây rồi nói có được không?”
“Ta rất ủy khuất, nhưng Cốc Nhiễm căn bản không thèm để ý tới, cả Thiên giới đều xem ta như trò cười mà đem ra thảo luận, tiên quân chỉ cho ta ở lại Thiên Vi cung nhưng lại chẳng quan tâm tới ta, chuyện thành thân cũng không nhắc tới, người ta đều nói ta cao số, khắc phu khắc cha, ô..ô Ta không còn mặt mũi để sống trên đời nữa”
Tô Phù Phong tóc dài rối tung, tay cầm chủy thủ để ngay yết hầu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa điện như chờ mong ai đó
“Tô tiểu thư sao lại nghĩ như vậy, ngươi là hôn thê của tiên quân chúng ta, thành thân chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chẳng qua là bị A Ly ngăn cản nhưng giờ nàng cũng đã bị giam ở Thiên Đỉnh điểm, tin rằng tiên quân sẽ sớm chọn ngày thành thân cùng ngươi” Tâm Thủy bước đến gần Tô Phù Phong nói
“Ngươi đừng bước tới” Tô Phù Phong đè mạnh chủy thủ hơn
Tâm Thủy sốt ruột, không dám tiến tới nữa, Chư Tử đi tìm tiên quân sao lại lâu như vậy?
Từ ngoài đi vào, Cốc Nhiễm đã nghe hết đoạn đối thoại của Tô Phù Phong và Tâm Thủy
“Phù Phong, buông đao ra.” Cốc Nhiễm nói.
“Không! Phù Phong không còn mặt mũi để sống nữa. Ngươi không cưới ta thì để ta chết đi cho xong” Tô Phù Phong lui lại phía sau một bước, nước mắt đột nhiên tuôn ra
“Phù Phong đã là nữ nhân của ngươi, thân mình cũng đã cho ngươi, nếu ngươi không cưới ta thì ta sau này sao có thể gặp người khác? Còn ai dám cưới ta” nàng tiếp tục kể khổ.
Tâm Thủy nghe Tô Phù Phong nói thế thì rất đồng tình, nghiêng đầu nói nhỏ với tiên đồng bên cạnh
“Ngày ấy ta ở ngoài điện nghe được rành mạch...”
……………
Chuyện này đã sớm bị Tâm Thủy truyền khắp Thiên giới, sau đó Cốc Nhiễm còn tìm nàng để xác nhận lại lần nữa, mà Tâm Thủy cũng khẳng định những gì nàng nghe thấy ngoài điện hôm đó, cho nên Cốc Nhiễm không thể không tin.
Cốc Nhiễm trầm ngâm nửa ngày, mày nhanh nhăn, tựa tại tự hỏi chuyện gì.
“Hảo! Ngươi muốn ta cưới ngươi, ta sẽ như ý của ngươi, cũng do ta nợ ngươi, nên ta sẽ trả”
Nàng xâm nhập Khổ Hải cứu hắn, hắn giúp nàng bắt hung thủ đưa đến Thiên Đỉnh điểm. Nàng đem thân mình cho hắn, hắn cưới nàng.
“Buông đao xuống đi” Cốc Nhiễm tiến tới gần, Tô Phù Phong không phản kháng nữa, mặc hắn lấy chủy thủ ra khỏi tay nàng.
Tô Phù Phong nhào vào trong lòng Cốc Nhiễm khóc lớn
“Không phải ta ép ngươi…là do ta…chỉ là ta…ô..ô Cốc Nhiễm…là do ta yêu ngươi…”
Tô Phù Phong khóc đến mệt mỏi, thân mình càng dựa sát vào Cốc Nhiễm hơn mà chúng tiên nô thấy thế cũng thức thời rời khỏi phòng, lưu lại cô nam quả nữ ở trong phòng.
“Phù Phong... Đừng như vậy... A...”
Ánh sáng mờ mịt, Tô Phù Phong tựa nhu rắn quấn quanh người Cốc Nhiễm, áp môi lên môi Cốc Nhiễm, không cho hắn có cơ hội phản kháng, ngón tay linh hoạt cởi bỏ ngoại bào của hắn, lại nắm tay hắn dặt lên bộ ngực mềm mại của nàng.
Cốc Nhiễm ngửa đầu, hình ảnh A Ly bị giam trong Minh hồ lại hiện lên, hắn đột nhiên đẩy nữ nhân trong ngực ra.
“Sao vậy? chúng ta đã có vợ chồng chi thực, làm chuyện này cũng là bình thường mà” Tô Phù Phong mị nhãn như tơ, nói xong lại muốn bò lên người Cốc Nhiễm.
Cốc Nhiễm lui ra phía sau một bước, Tô Phù Phong rơi vào trống không.
“Ta suýt chút nữa đã quên, Tịnh Vũ có hẹn ta đi nghe Hồng Mông tổ sư tọa đàm thuyết pháp, cũng đã tới giờ, ta phải đi”
“Nhưng…”
“Tô Phù Phong còn chưa nói xong Cốc Nhiễm đã lên tiếng
“Nếu ngươi thấy buồn thì cùng Tâm Thủy đến chỗ Hằng Nga tiên tử chơi đi, chuyện hôn lễ ta sẽ lo liệu”
Nói xong, Cốc Nhiễm nhanh chóng bỏ đi để lại một mình Tô Phù Phong ngây ngốc sững sờ.
Nháy mắt lại thấy Cốc Nhiễm vội vàng quay lại, Tô Phù Phong mừng rỡ tiến lên đón hắn lại thấy Cốc Nhiễm vòng qua người nàng nhặt lấy ngoại bào rơi trên mặt đất
“Ta quên cái áo…”
Cốc Nhiễm cầm ngoại bào vội vàng bỏ đi như chạy trốn.
“A —— “
Tô Phù Phong bổ nhào lên giường, tức giận rống lên, mà hồi đáp nàng chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên ngoài.
Cốc Nhiễm! Cùng ngươi lên giường lại khó vậy sao? Nàng thực sự không cam lòng
“Hắc hắc...”
Bỗng nhiên, Tâm Thủy chậm rãi đi vào, vẻ mặt như con rối, trong miệng lại phát ra âm thanh châm biếm
“Tâm Thủy, ngươi cười cái gì?”Tô Phù Phong cảm thấy Tâm Thủy có gì đó không bình thường
“Cười ngươi bi ai a... nữ nhân cô đơn” Tâm Thủy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng đánh giá Tô Phù Phong tóc tai hỗn độn.
“To gan! Ngươi dám nói chuyện như vậy với bản tiên sao?’ Tô Phù Phong đưa tay tát lên mặt Tâm Thủy một cái mà nàng không chút phản ứng, giống như là không biết đau
Thấy Tâm Thủy như thế, Tô Phù Phong theo bản năng lui về phía sau mấy bước
“Tô Phù Phong, ta tới để làm một cuộc giao dịch với ngươi”
Tô Phù Phong còn đang đánh giá Tâm Thủy, bổng nhiên hai mắt lạnh lên “ ngươi không phải Tâm Thủy”
“Ta đương nhiên không phải tiểu tiên nô đó, ta chỉ tạm dùng thân thể của nàng mà thôi” Tâm Thủy khinh bỉ nói
“Như vậy ngươi rốt cuộc là ai?” Tô Phù Phong nhíu mày.
“Đừng khẩn trương như vậy…tiểu mỹ nhân” Tâm Thủy tiến lên, thân hình chỉ mới tới tai Tô Phù Phong nhưng nàng lại cố gắng đưa tay chạm lên mặt Tô Phù Phong như là đánh giá một món đồ chơi.
“Ta vốn ký sinh trên mình Hoan Hỉ thú kia, nhưng nay nàng đã bị giam ở Minh hồ nếu ta không nhanh chân thì e là cũng chung số phận với nàng rồi”
“Ngươi là hồn phách?” Tô Phù Phong kinh sợ hỏi, rốt cuộc là hồn phách của ai mà có bản lĩnh thông thiên như thế? Có thể tùy ý ký sinh trên mình người khác, không có tu vi vạn năm thì không thể làm được”
“Mỹ nhân như vậy mà Cốc Nhiễm lại không đụng đến ngươi, thật đáng tiếc”
“Tâm Thủy” đánh giá Tô Phù Phong từ đầu đến chân, trong mắt không che giấu dục vọng
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Phù Phong cảm thấy lạnh run, bị một thiếu nữ nhìn như vậy thực sự rất ghê tởm
“Không phải ta đã nói ta tới để làm một cuộc giao dịch với người sao?”
Nói tới chính sự, “Tâm Thủy” cũng tập trung hơn
“Ta giúp ngươi trừ bỏ A Ly, làm cho Cốc Nhiễm đối với ngươi khăng khăng một mực, ngươi giúp ta làm việc, giúp ta đoạt được tam giới.”
“Dã tâm không nhỏ, ngươi dựa vào cái gì dám đoạt tam giới?” Tô Phù Phong nói.
“A... Năm đó nếu không phải Bàn Cổ người đông thế mạnh, ta cũng sẽ không thua trong tay hắn rồi bị phong ấn ở Ký Châu. Cũng may ông trời giúp ta, A Ly làm cho hồn phách của ta thoát khỏi phong ấn, bây giờ ta muốn đoạt tam giới, rửa mối nhục trước kia”
“Ngươi là Xi Vưu!” Tô Phù Phong nghe vậy không khỏi mở to mắt há hốc mồm, đây chính là Xi Vưu làm cho tam giới nghe thấy đều thất kinh a.
“Vì sao ngươi lại muốn chọn ta để hợp tác?”
“Bởi vì ngươi đủ tà ác, ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn” Xi Vưu cứ ký sinh trên mình A Ly cũng không phải là cách, A Ly bản tính thiện lương, hắn rất khó khống chế nàng, cho nên hắn phải thay đổi mà hắn cũng đã chú ý tới Tô Phù Phong lâu rồi.Cái Tô Phù Phong nói chính là hư vinh, mà dạng nữ nhân như vậy rất thích hợp để hắn chọn làm đối tác.
Tô Phù Phong cũng không biết bị Xi Vưu chọn trúng là hạnh phúc hay là bất hạnh.
“Nếu cùng ngươi hợp tác, cũng không phải không thể. Nhưng ta muốn đặt ra điều kiện”
“Nga?” Xi Vưu rất vừa lòng với biểu hiện của Tô Phù Phong, không hổ là người được hắn chọn.
Tô Phù Phong đóng cửa điện lại, đến bên cửa sổ nhìn ngón chung quanh cẩn thận rồi mới yên tâm đến bên cạnh Xi Vưu thấp giọng nói
“Ta giúp ngươi đoạt được tam giới, ngươi không chỉ giúp ta trừ A Ly, có được Cốc Nhiễm mà còn cho ta một nửa quyền cai trị”
Dù sao nàng đã mất đi Tô phủ để dựa vào, một mình muốn sống yên ổn trong tam giới thật khó, nàng vốn tính dựa vào Cốc Nhiễm để có được quyền lực và thân phận tôn quý nhưng hiện giờ có lợi ích lớn hơn, đương nhiên nàng càng muốn có nhiều hơn. Nàng muốn ngày nào đó Cốc Nhiễm phải thần phục dưới váy của nàng.
Xi Vưu hơi nhíu mi, không ưng thuận nói:
“Một nửa quyền thống trị? Công phu sư tử ngoạm của ngươi cũng không nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?”
“Không đồng ý thì ngươi có thể đi tìm người khác” Tô Phù Phong thản nhiên nói
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Con thỏ ranh mãnh chết thì chó săn ko còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt, tam giới tới tay rồi thì còn để cho ngươi được như ý sao? Tô Phù Phong, muốn tính toán với ta? Ngươi còn non lắm.
“Cần ta làm cái gì?” Tô Phù Phong hỏi.
“Thiên Quân một trăm năm nữa sẽ tọa hóa, khi đó là thời cơ tốt để chúng ta đoạt vị” Xi Vưu híp mắt. ánh sáng giảo hoạt lóe lên.
Cái gì? Thiên Quân muốn tọa hóa? Tô Phù Phong kinh hãi, đây chính là một cái đại bí mật!
“Trước khi đoạt vị, chúng ta cần trừ bỏ một vài chướng ngại vật, cần phải làm cho thế lực của Thiên Quân tan rã từ từ” năm đó Bàn Cổ nhờ có nhiều người giúp sức mới đánh bại được hắn cho nên bây giờ hắn dùng kinh nghiệm lúc trước để đối phó với nhi tử của Bàn Cổ, trước hết phải cô lập địch nhân.
Tô Phù Phong gật đầu, sau này nghĩ lại nàng mới thấy sợ, nàng lại hợp tác với nhân vật nguy hiểm nhất.