Thiên Nguyên điện náo nhiệt phi thường, lụa đỏ giăng khắp nơi, thảm hồng trải muôn lối, khách quý chật nhà, Tô Phù Phong một thân hỉ phục hoa lệ đứng ở ngoài điện tiếp khách, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và cao ngạo đón nhận lời chúc của mọi người. Cốc Nhiễm đứng bên cạnh nàng nhưng có vẻ bồn chồn, không yên.
Tịnh Vũ từ xa đi tới, vỗ vỗ cánh tay Cốc Nhiễm, ý bảo theo hắn.
“Ta cùng Minh Chiêu đến Minh hồ thì A Ly đã chạy thoát, ta lo nàng biết hôm nay ngươi thành thân với Tô Phù Phong, sợ nàng tới…” giọng điệu của Tịnh Vũ có chút lo lắng.
Bên kia, Tô Phù Phong thấy Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm nép vào một góc thì thầm to nhỏ thì trong lòng sinh nghi, từ đầu nàng đã cảm thấy Cốc Nhiễm không thực sự quan tâm tới hôn lễ này. Khi Tịnh Vũ đến đây còn mang theo chút khí lạnh chưa tan, nàng biết hắn đã tới Thiên Đỉnh điểm. Khánh đến quá đông, nàng ứng phó thôi cũng đủ mệt nên không rảnh để truy cứu chuyện này, đợi hôn lễ qua rồi truy cứu cũng không muộn.
Chốc lát sau Minh Chiêu cũng mệt mỏi chạy tới, thấy Tịnh Vũ và Cốc Nhiễm liền nhập bọn, người thích phát biểu ý kiến như hắn lúc này cũng trầm mặc dị thường.
“Chúng ta phải tìm nàng, bảo đảm an nguy cho nàng, trăm ngàn lần đừng để nàng tới phá rối. Ta không đi được, các ngươi phân công nhau tìm kiếm các vùng lân cận chung quanh, nói không chừng là nàng đang ẩn núp trong đám đông, sau khi tìm được nàng thì đưa đến chỗ chúng ta đã ước định, qua đêm nay ta sẽ đến tìm nàng”. Cốc Nhiễm thấp giọng nói, hắn nhất định phải tìm được nàng, nhất định phải biết rõ ràng ân óa năm xưa là thế nào. Hắn tin hắn yêu A Ly nhưng hắn không tin mình đã từng thương tổn A Ly. Nàng oán giận hắn như vậy, chẳng khác nào đâm vào tim hắn một cái.
Cốc Nhiễm vốn muốn lợi dụng đại hội Bàn Đào để cử hành hôn lễ, thu hút tất cả mọi người tới thiên giới, cũng làm cho thiên giới vì thế mà tất bật, canh phòng trở nên lỏng lẻo, Tịnh Vũ và Minh Chiêu sẽ nhân cơ hội này tới Thiên Đỉnh điểm cướp ngục, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát giác. Không ngờ A Ly lại vượt ngục trước.
Chỉ mong nàng không tới đây.
Minh Chiêu và Tịnh Vũ yên lặng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng A Ly trong đám đông.
Bỗng nhiên, có mấy tiên nô thần sắc lo lắng chạy tới chỗ Thiên Quân và Tây Vương Mẫu ở trên cao, nói thầm vài câu. Lập tức thấy Tây Vương Mẫu vẻ mặt tức giận đứng dậy theo tiên nô rời đi.
Tây Vương Mẫu đi vào Trữ Vật các thì thấy hiện trường hỗn độn, thức ăn, trái cây rơi vãi đầy đất, bình rượu trống không nằm chỏng chơ.
“Là ai to gan dám làm ra chuyện này” Tây Vương Mẫu tức giận quát to, mà đáp lại nàng chỉ có tiếng hít thở lo sợ của các tiên nô.
Ngay sau đó, liền nghe cách đó không xa vang lên những tiếng xôn xao không ngớt, sau đó mấy tiên nô được nàng sai đi hái đào cùng các thiên binh canh giữ vườn đào cũng đang hớt ha hớt hải chạy về phía nàng.
Thấy vậy trong lòng Tây Vương Mẫu chợt lạnh, biết là đã xảy ra chuyện.
“Đừng chạy a! chỉ là muốn xin các ngươi mấy quả đào thôi, cần gì phải ép ta động thủ làm tổn thương hòa khí chứ, thật là”
Thanh âm nữ nhân thanh thúy vang lên, tiếp theo là một bóng dáng đuổi theo các tiên nô chạy tới, từ đầu ngón tay còn phóng ra những đạo bạch uang sắc bén, những tiên nô bị đánh trúng đều ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.
“A Ly a, mau ăn đi, quả đào này ăn ngon lắm nha, so với đào ở Hoa Quả sơn của ta ngon hơn gấp trăm lần. A, ngươi đừng đánh bọn họ nữa, mau tới ăn đi” âm thanh sau lại là của một con khỉ.
Tây Vương Mẫu hít sâu một hơi, oan gia đến đây!