Ở nơi tối tăm cô quạnh nào đó, có từng đội sĩ tốt đang áp giải từng đám tu sĩ, đo về phía một cây cầu xanh cổ xưa, mà ở phía trước cầu xanh, thì có người phụ nữ có tuổi chờ ở nơi đó, đưa lên một bát canh cấp cho kẻ bước lên cây cầu xanh. “Ta không muốn uống canh Mạnh bà, ta không muốn quên quá khứ!” Có tu sĩ giãy dụa, nhìn nước canh trước mặt, giống như nhìn kịch độc đáng sợ nào đó. “Ta hối hận rồi, ta không muốn vào luân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.