Nơi đó, trong địa giới phạm vi trăm dặm hầu như là một mảng trụi lủi, giống như bị cái gì hoàn toàn gặm mất. Trong tay Vu Huyền Thần Chủ hãy còn cầm lấy một cây cỏ, đang đặt ở trong miệng nhấm nuốt, khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh đến, theo bản năng ngẩn ra một phen. Nháy mắt tiếp theo, Vu Huyền Thần Chủ liền đỏ mặt, trực tiếp vứt bỏ cây cỏ trong tay. “Phù Dương, ngươi lại tới làm cái gì?” Hắn có chút hổn hển. Bộ dáng như vậy của mình xem như hủy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.