Giang Tả cũng nở nụ cười. Tuy hắn bây giờ không bằng Thẩm Trường Thanh, nhưng gặp được đối phương, cũng sẽ không cảm thấy thấp kém hoặc là không dám nói chuyện với nhau. Nói tới, mình cũng là thiên tài. Chỉ là đối phương càng thêm thiên tài hơn mà thôi. “Hư danh mà thôi.” Thẩm Trường Thanh lắc đầu. Sau đó, hắn nghiêm túc đánh giá Giang Tả một lần, vẻ mặt hơi dao động. “Ngươi đã bị thương?” Nghe vậy, mặt Giang Tả lộ ra nụ cười khổ: “Không sợ Thẩm huynh cười chê, ở lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.