Tay phải cầm chuôi đao bên hông, Thẩm Trường Thanh đứng ở tại chỗ, mắt nhìn phía trước. Mặc dù phía trước không có thứ gì cả, nhưng trong mơ hồ có loại dự cảm đang nói với hắn, có một thứ gì đó nhìn không thấy, đang hướng về bản thân mình. Tiếng gió thổi càng lúc càng lớn. Hơn nữa là càng ngày càng dày đặc. Trên đường phố trống trải, âm thanh gào thét của gió, đã gần trong gang tấc, đồng thời những tiếng gió dày đặc ngoại trừ tiếng rít gào, càng như là tiếng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.