Mục lục
Danh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 3: Tung hoành hoạn hải

Chương 260-261: Gây dựng lại Trương gia

Nhóm Dịch: Hồng Mai

Biên dịch: DHN

Nguồn: metruyen.com

Trương Hoán tới tham gia yến hội hôm nay thì trước đó đã sớm thống nhất cùng Trương Phá Thiên. Tuyệt không giao cho hắn thảo văn thư tế, hắn sẽ không tham gia lễ khánh thành nhà tổ Trương gia sau hội tế hôm nay, cũng không phải đáp ứng việc khác sau khi tiến hành lễ tế. Trương Phá Thiên đương nhiên hiểu rõ ràng Trương Hoán nghĩ gì trong lòng nên cũng đành phải thôi.

Giờ phút này, trước phủ Trương Phá Thiên tụ tập rất nhiều con cháu đại thần trong triều đang tụm năm tụm ba trao đổi tin tức buổi tụ hội lần này. Lần này Trương Phá Thiên đặc biệt mời các bậc quyền quý Trường An, cố nhiên là vì mở rộng gây dựng lại ảnh hưởng Trương gia. Nhưng đó cũng là một lần hoạt động xã giao lớn nhất ở Trường An trước năm mới. Đối với mấy con cháu quan lại trẻ tuổi năm nay thì có lực hấp dẫn thật lớn, đây là cơ hội tốt cho bọn hắn tìm kiếm bậc thang tiến thân.

“ Các ngươi cũng biết Lại Bộ Bùi thị lang đã đến, ngài còn nhận danh thiếp của ta.” Một người tuổi trẻ đắc ý dào dạt mà nói.

“ Hừ!” một tiếng cười lạnh, một tên mập bên cạnh khinh thường nói: “ Nhận lấy danh thiếp ngươi thì có ích lợi gì, Lại Bộ đã thu xếp quan dự khuyết đến năm năm sau. Nếu tìm Lại Bộ, còn không bằng đi địa phương thử thời vận.”

“ Quan lại địa phương cũng không phải qua Lại Bộ bổ nhiệm sao?”

“ Ta xem ngươi là kẻ đọc sách đần độn. Ngươi cho rằng bây giờ còn là thời hoàng kim Khai Nguyên sao?”

“ Tần công tử có thể không phải là kẻ đọc sách đần độn.” Một người trẻ tuổi khác che miệng cười nói: “ Tâm tư đích thực của hắn là để trên Như Yên tiểu thư nhà Bùi Thị Lang, hắn là ý tại ngôn ngoại.”

“ Ngươi càn rỡ! Tên của Như Yên tiểu thư mà ngươi có thể gọi ra sao?”

“ Bụng không có chí lớn!” Trong mắt tên mập mạp vẻ khinh thường càng thêm rõ nét, hắn nhếch miệng nói: “ Nói cho các ngươi, ta qua năm mới liền đi tham gia cuộc thi Lũng Hữu thư viện. Cha của ta có biết Trương Hoán, đến lúc đó gửi một cái nhân tình, nói không chừng còn có thể đi Thục Trung làm quan.”

Mấy trăm kỵ binh hộ vệ xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Trương phủ lập tức gây ra một hồi chú ý nhỏ trên đường. Trước mắt cả Trường An dùng kỵ binh làm người hầu thì ngoại trừ Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn chỉ còn lại mấy vị quân phiệt địa phương. Không ít người tuổi trẻ còn tưởng rằng là Bùi Tướng quốc đến, đều nhao nhao chuẩn bị tiến lên làm lễ ra mắt.

Trương Hoán xuống xe ngựa, lại đỡ Thôi Ninh từ trong xe đi ra. Trương Phá Thiên cười hà hà đón chào “ Ta còn tưởng rằng cháu tới không được nên đang lo lắng đây! Cháu đã đến rồi.”

Hắn lại chắp tay thi lễ Thôi Ninh khẽ cười nói: “ Chúc mừng Thôi tiểu thư .”

Thôi Ninh nhoẻn miệng cười một tiếng, làm thi lễ “ Tham kiến Trương Tứ thúc.”

“ Không đảm đương nổi! Không đảm đương nổi!” Trương Hoán đến làm tâm tình Trương Phá Thiên thật tốt, hắn vội vàng bảo vợ con đưa Thôi Ninh đến hậu viện tạm nghỉ. Chính mình thì tự dẫn theo Trương Hoán đi vào cổng chính.

“ Vương Yên La cũng đến.” Trương Phá Thiên thừa dịp không ai chú ý bèn nói khẽ với Trương Hoán.

Trương Hoán vừa cùng mọi người gật đầu thăm hỏi, vừa cười nói: “ Ta ở trên đường đã gặp rồi, Trương Huyên đến chưa?”

“ Không có, chỉ Vương Yên La một mình tới. Ta cảm giác bà ta không phải đơn giản chỉ chúc mừng như vậy.”

Hai người đi tới sân trước sảnh đường, ở đây khắp nơi là quan viên quần tam tụ ngũ, mỗi đám tụ lại một chỗ để nói chuyện phiếm. Trương Phá Thiên đem danh thiếp của Trương Hoán đưa cho người chủ trì lễ nghi, người chủ trì lễ nghi lập tức cao giọng đưa tin: “ Trương Dịch Quận vương, Lũng Hữu, Hà Tây Tiết Độ Sứ, Binh bộ Trương Thượng thư đến.”

Một tiếng báo danh này đưa tới vô số ánh mắt nhất loạt quay về phía Trương Hoán: hoặc cười lạnh, hoặc vui mừng, hoặc cừu hận, hoặc tán thưởng.v..v... đủ các loại. Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, các loại biểu hiện đan chung vào nhau hình thành một cái nhân tình thế thái phức tạp của trần gian.

“ Chúng ta đang đánh cuộc, Trương Thượng thư hôm nay tới hay không, không nghĩ tới thực sự đến, cái này là ta thua.” Hộ Bộ Thị Lang Lô Kỷ thấy hai người bèn cười ha hả mà đón chào.

“ Cháu cứ tùy tiện đi! Ta cũng không tiếp nữa.” Trương Phá Thiên đạt tới mục đích, hắn đắc ý vỗ vỗ bả vai Trương Hoán , lại gật đầu với ba người Lô Kỷ liền trực tiếp đi.

Trương Hoán hướng Lô Kỷ chắp tay thi lễ cười nói: “ Hôm nay là Trương phủ lại mở, ta làm sao có thể không đến? Ha ha! Lô Thị Lang đợi lát nữa nhất định phải phạt rượu ba chén.”

“ Nên phạt! Nên phạt!” Lô Kỷ cười tiến lên. Hắn chỉ vào hai người phía sau giới thiệu với Trương Hoán: “ Thượng Thư ở lâu tại Lũng Hữu có thể không quen với tình huống trong triều. Ta vội tới giới thiệu với Thượng Thư một phen, hai vị này đều là thần tài của Đại Đường chúng ta .”

Hắn chỉ vào một người nam nhân hơn bốn mươi tuổi cao gầy cười nói: “ Vị này chưởng quản thuế muối là Diêm Thiết Giam lệnh Dương Viêm.”

Dương Viêm nguyên là Thôi đảng, quan chức Thái Phủ Tự Khanh, kinh nghiệm quản lý tài chính phong phú. Sau khi Thôi Viên rơi đài hắn bị biếm làm Tả Gián Nghị đại phu, bởi vì Thôi Khánh Công cắt đứt thuỷ vận làm thuế má Giang Hoài không cách nào vận chuyển đến Trường An. Bùi Tuấn bất đắc dĩ đành phải thay đổi lại dùng hắn là Diêm Thiết Giam lệnh, hy vọng hắn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này. Dương Viêm lập tức đưa ra phương án, đề nghị đường thuỷ vận đổi sang đi theo Trường Giang, đi Hán Thủy đến Tương Dương lại chuyển sang Đan Thủy nhập vào luồng cũ. Bởi vì Đan Thủy cần bắt đầu khơi thông đường sông, nói ít thì cũng cần thời gian hai ba năm cho nên Dương Viêm lại đưa ra phương án tạm thời. Thuyền trực tiếp đi vào Ba Thục để Trương Hoán điều hòa. Nói cách khác đem thuế khóa nhập khố tại Ba Thục rồi lại để Trương Hoán trực tiếp từ Lũng Hữu chuyển tiền tương ứng đến Trường An. Nhưng cứ như vậy thì có điểm không hợp quy định lại còn cần Trương Hoán dốc sức phối hợp.

Dương Viêm lập tức tiến lên thi lễ thật sâu với Trương Hoán “ Nhiều năm trước từng mời Trương Thượng thư ăn cơm, sau lại lại hủy bỏ lời mời. Tại hạ không khỏi xấu hổ!”

Dương Viêm nói chính là chuyện sáu năm trước Trương Hoán được Tiên Đế Lý Hệ bổ nhiệm làm Quả Nghị Đô Úy Vũ Lâm Quân, sau đó Trương Hoán lại bị Thái Hậu bãi chức nên hắn liền hủy bỏ lời mời. Những năm gần đây, hắn luôn vì lần này mà canh cánh trong lòng.

Trương Hoán thấy hắn thẳng thắn đáng quý thì trong lòng lập tức sinh ra cảm tình liền vội vàng đáp lễ cười nói: “ Không ngại, ngày nào đó Dương sứ quân lại mời ta một lần thì không phải băn khoăn nữa?”

Dương Viêm vui mừng “ Nhất định! Nhất định!”

Lúc này, bên cạnh lại tiến lên một người thi lễ thật sâu với Trương Hoán mà nói: “ Tại hạ là Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển. Nếu như không có lương thực của Trương Thượng thư thì ta chỉ sợ lúc này đã bị người trong nước mắng chết. Cho nên ta lòng mang vạn phần cảm kích, mời Trương Thượng thư nhận lễ của ta.”

“ Không dám! Nếu đã là Binh Bộ Thượng Thư, Trương Hoán nên vì nước xuất lực.” Nói đến đây, Trương Hoán lại cười cười hỏi: “ Nói thì vậy nhưng ta còn muốn lén hỏi Phòng sứ quân một phen, lương bổng của ta liệu bao lâu có thể phát? Trong nhà cũng sắp đói đến nơi.”

Ba người nghe hắn nói thú vị, tất cả đồng loạt cười lớn.

“ Mấy vị có việc gì buồn cười, có thể nguyện mời tại hạ cũng cùng nhau chia xẻ?” Âm thanh là từ trên bậc thang truyền đến. Mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy Vương Ngang nụ cười đầy mặt đang từ đại sảnh đường đi ra. Hắn liên tục ở trong đại sảnh đường nói chuyện cùng Vi Ngạc, ngại đại sảnh đường bức bối liền đi ra hít thở không khí trong lành, vừa lúc nhìn thấy vài người ngửa mặt lên trời cười to.

Đi xuống bậc thang, hắn lại liếc mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trương Hoán, nụ cười của Vương Ngang chỉ một thoáng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hôm qua hắn nhận được tin tức, một chi quân đội của Trương Hoán chiếm cứ quận Ba Lăng cùng quận Trường Sa, tương tự như chính mình đóng quân ngăn cản Trường Giang.

Nếu như nói từ trước đối với Trương Hoán thì ghen ghét chỉ là phản cảm phát ra trải qua thời gian dài. Nhưng hiện tại hắn đã không phải đơn giản ghen ghét như vậy, Trương Hoán đã xâm nhập phạm vi thế lực của hắn, thăng cấp thành kẻ địch của hắn.

Sự thực, Vương gia khống chế Tương Dương là tứ phía thụ địch. Tây bắc là Chu Thử khống chế Hán Trung, cánh tay của hắn đã vươn đến Thượng Dung. Mặt đông là quân phiệt mới nổi Lý Hi Liệt, trước mắt coi như tương đối khiêm tốn nhưng hắn là một con sài lang đang lớn lên. Mà chính tây, quân đội Trương Hoán đã tiến vào chiếm giữ Tỷ Quy cùng quận Di Lăng sơn thủy nối liền. Hiện tại quân đội Trương Hoán lại đột nhiên xuất hiện ở khu vực hồ Động Đình, làm sao mà có thể không khiến cho Vương Ngang mất ăn mất ngủ.

Vương Ngang không có ngờ tới mình đúng là gặp phải Trương Hoán dưới tình huống như vậy. Sắc mặt của hắn lạnh như băng, ánh mắt thù hận gắt gao nhìn Trương Hoán hồi lâu rồi mới nặng nề hừ một tiếng mà xoay người quay về đại sảnh đường.

“ Vương Thượng thư chính là tính tình âm trầm, Trương Thượng thư ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.” Lô Kỷ thấy không khí khó xử, hắn cười khan một tiếng nói với mấy người: “ Bên ngoài trời lạnh. Ta không thể ở lại lâu, xin đi vào trước.”

“ Ta cũng đi vào.” Thái Phủ Tự Khanh Phòng Tông Yển cũng cười cười, lại hỏi Trương Hoán: “ Trương Thượng thư không bằng cùng đi uống chén trà nóng?”

“ Không được!” Lúc này Trương Hoán đột nhiên thoáng nhìn thấy Vương phu nhân đang ở bên cạnh vườn đang một mình đứng ở dưới một gốc mai vàng ngắm hoa, nhưng khóe mắt nàng lại tựa hồ nhìn mình.” Các ngươi đi vào trước đi! Ta tùy tiện đi mọi nơi một chút, nhìn lại cảnh cũ một phen.”

Lô Kỷ cùng Phòng Tông Yển hiểu rõ hắn có lòng nhớ cảnh cũ liền cười cũng chắp tay với hắn rồi đi vào đại sảnh đường. Dương Viêm lại chần chờ rồi hạ giọng nói với Trương Hoán: “ Trương Thượng thư tối mai có rảnh không? Ta muốn mời Thượng Thư đến trong phủ ta ăn bữa cơm rau dưa.”

Trương Hoán vui vẻ gật đầu đồng ý “ Dương sứ quân nếu mở miệng mời thì Trương Hoán làm sao dám không tuân lời. Tối mai nhất định đến.”

Dương Viêm thấy Trương Hoán đồng ý thì hắn cũng không nói gì nữa, liền ôm quyền rồi vội vã đi.

Lúc này, người chủ trì nghi lễ lại một tiếng báo dài: “ Tông Chánh Tự Khanh, Lạc Vương điện hạ đến! Nam Dương quận vương, Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Lý Thông đến!”

Trương Hoán thấy sự chú ý của mọi người đều bị hai vị nhân vật quan trọng thu hút hết, hắn liền chắp tay đằng sau đi qua cổng bán nguyệt từ từ tới trước mặt Vương phu nhân rồi khom người làm lễ ra mắt với nàng: “ Phu nhân. Người vẫn khỏe chứ?”

Vương phu nhân nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp. Một lúc lâu, nàng nhè nhẹ thở dài một hơi mà nói: “ Thập Bát Lang, nếu như Gia chủ còn sống, ngài nhất định thật sự hoan hỉ vì ngươi.”

Trương Hoán lắc đầu “ Nếu như gia chủ còn sống, ta có cảm giác được ngài vị tất hoan hỉ, có thể còn là thất vọng. Ngài có lẽ không hy vọng nhìn thấy một quân phiệt cát cứ một phương.”

“ Quân phiệt?” Vương phu nhân cười nhạo một tiếng mà nói: “ Từ xưa người làm thành đại sự ai mà không phải tay cầm binh quyền? Ngươi không phải là khẩu Phật tâm xà? Không có thực lực, không có thủ đoạn thì chỉ có thể để cho người ta xâu xé, chỉ có thể là làm vì cho người khác. Thập Bát Lang, ngươi có thể đi tới hôm nay, chẳng lẽ là dựa vào phong cách trung thực của quân tử được sao?”

Trương Hoán không muốn nói nhiều tới chuyện này bèn cả cười hỏi lại: “ Trương Huyên sao lại không tới? Lại để phu nhân mệt nhọc đi ngàn dặm.”

Nhắc tới con của mình, trong mắt Vương phu nhân hiện nét buồn bã. Đó là một kẻ A Đẩu không giúp nổi. Trong tay có tiền thì cả ngày thỏa thích với sắc đẹp khuyển mã, nào có nửa điểm phong độ Gia chủ. Hôm nay Trương gia gây dựng lại ở Trường An mà không cần bao lâu, tất cả con cháu Trương gia Hà Đông đều đã xuôi nam, khi đó Bùi Tuấn còn cần bọn họ nữa sao?

Vương phu nhân tựa hồ đã nhìn thấy cuộc sống bi thảm tương lai, chẳng lẽ còn muốn nàng ban đêm lại giúp người sao chép kinh thư, giặt quần áo sống qua ngày sao?

Không! Nàng không muốn lại trở về thời gian bi thảm này. Chỉ yên lặng chốc lát, Vương phu nhân nói nhỏ: “ Ta kỳ thật không phải tới tham gia lễ mừng gì của Trương gia. Ta đây vào kinh lần này là đặc biệt tới tìm ngươi, ta biết một bí mật Vương gia nay muốn cùng ngươi trao đổi điều kiện.”

“ Chẳng lẽ trong tay phu nhân còn có tin gì sao?” Trương Hoán lạnh lùng cười nói: “ Thật xin lỗi, bí mật Vương gia ta tuyệt không có hứng thú.”

Dứt lời, hắn thi lễ, xoay người liền đi.

“ Thập Bát Lang! Ngươi đứng lại.”

Vương phu nhân cắn chặt môi, nàng cố gắng khắc chế ưu tư của chính mình mà nói run rẩy: “ Coi như là ta xin ngươi, ta biết quá khứ có rất nhiều điều thật xin lỗi ngươi. Trong lòng ngươi nhất định rất hận ta, cũng rất khinh thường ta. Nhưng, nhưng Diệp nhi của ta chưa từng có làm điều gì ác, cầu ngươi nể tình Gia chủ giúp đứa con duy nhất của người ở trên thế gian.”

Trương Hoán từ từ xoay người, lạnh lùng nhìn nàng mà nói: “ Ngươi rốt cục thừa nhận Trương Huyên không phải là con của Gia chủ.”

Vương phu nhân đau khổ lắc đầu, “ Ta năm đó chỉ là một con cờ của Vương gia. Còn như tới bây giờ là không tự chủ được. Trương Huyên đã bất trị, hắn có kết quả gì ta đã không quan tâm. Nhưng Diệp nhi một lòng muốn đọc sách, muốn tham gia khoa cử làm quan. Nó đã hai năm thi rớt, mà ta đây là người làm mẹ nhưng không cách nào giúp nó. Thập Bát Lang, cầu xin ngươi nể tình Gia chủ mà cho nó một tiền đồ, van xin ngươi!”

“ Vương phu nhân! Ta chỉ hy vọng ngươi rõ ràng một điểm, sau này không nên mọi chuyện đều mang đến trao đổi.” Trương Hoán chắp tay sau lưng nói thản nhiên: “ Ta trước kia đã từng nói với ngươi, Trương Diệp có thể đến Lũng Hữu của ta nhập ngũ. Hiện tại lời hứa hẹn này vẫn hữu hiệu. Còn như phu nhân, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống danh giá, sẽ không để cho ngươi đi chép kinh cho người khác mà sống.”

Dứt lời, Trương Hoán cũng không quay đầu lại liền bước dài rời đi. Vương phu nhân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, trăm loại tư vị tràn vào trong lòng, tâm tình thật lâu khó có thể bình tĩnh lại.

“ Trung Thư Lệnh , Bùi Tướng quốc đến!” Cùng với một tiếng hô to của người chủ trì lễ nghi, yến mừng Trương gia rốt cục tới cao trào. Ngoài cổng lớn xôn xao một trận rất nhỏ, mười mấy tên quan viên vây quanh Đại Đường Hữu Tể Tướng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Bùi Tuấn hôm nay mặc một bộ thường phục, áo bào xanh mũ sa, ba chòm râu dài phát phơ để lộ vẻ thập phần thong dong nhàn nhã. Phảng phất như một vị thi nhân trầm tư đi dạo bên ao ven hồ.

“ Tham kiến Tướng Quốc!”

“ Tướng Quốc mời đi trước!”

Tiếng chào, nhường bước lúc trầm lúc bổng, Bùi Tuấn miệng mỉm cười gật đầu thăm hỏi. Cũng không bởi vì lúc này quan cao chức lớn, cũng không bởi vì địa vị thấp kém mà lạnh nhạt. Chỉ khi lão nhìn thấy Trương Hoán thì trong đôi mắt hiện lên một niềm vui khó đoán. Trương Hoán cũng chắp tay, mỉm cười nhìn kỹ Bùi Tuấn đi qua bên cạnh mình.

“ Bùi Tướng quốc, xin mời”

Chủ nhân Trương Phá Thiên đưa tay, cánh cửa lớn sảnh chính rốt cục từ từ mở ra. Tiếng đàn sáo du dương từ phòng trong chợt vang lên, bát đũa trên bàn phát ra những tiếng va chạm lách cách! Trong tiếng bước chân rất nhanh mà nhẹ nhàng, những bóng thị nữ quần đỏ mơ hồ thoáng hiện trong đại sảnh đường. Điềm báo trước yến hội sắp bắt đầu đã hiển hiện ra, không cần chủ nhân mời vào, các khách nhân đã nhún nhường lẫn nhau rồi trước sau cất bước vào sảnh đường chính.

Chính đường rất rộng rãi, trang sức tráng lệ, những cây cột lớn ba người ôm không xuể, đèn lưu ly tỏa ánh sáng ngọc như thủy ngân, những tấm lụa lớn căng ra giống như thác nước rủ từ trần nhà xuống. Khắp nơi thể hiện ra chủ nhân đã từng có thời huy hoàng, rất nhiều quan viên lần đầu tiên tới Trương phủ cũng nhịn không được mà thán phục một hồi. Sảnh đường chính này cùng với đại giảng đường Quốc tử giám tương đương, ước chừng có thể chứa đến ba nghìn người cùng nhau ngồi ăn.

Ngoại trừ giới quyền quý Trường An ra thì một số nhân sĩ nổi danh có tước trong dân gian cũng nhận lời mời tham dự. Có điều bọn họ không cách nào tiến vào sảnh đường chính, chỉ có thể cùng một đám con cháu quan lại khuất thân ngồi ở sảnh đường phụ. Mặc dù như thế, được tham dự lần thịnh yến này của Trương phủ cũng đủ để vinh quang một thời .

Nếu như là bình thường, Trương Phá Thiên cũng không có thể diện lớn như vậy. Mời được nhiều bậc vinh hiển quyền quý như vậy ở Trường An. Nhưng hắn lại thu xếp thời gian rất khéo léo, vừa là trước lúc năm mới, ngoài ra sắp cử hành Đại triều năm mới sẽ có một loạt thay đổi nhân sự quan trọng. Lần yến hội này cũng thành chong chóng đo chiều gió nào đó, ở trong đó có thể lộ ra một hai xu hướng biến hóa của cục diện.

Chỗ ngồi trong chủ đường đã sớm sắp xếp, hai bên mỗi bên ba hàng đối diện. Trừ Tả Hữu Tể Tướng cùng thành viên Nội các thì còn lại tất cả cứ theo tước vị cùng chức quan cao thấp mà sắp hàng. Ở chính giữa trên đài cao đứng cô độc một cái bàn vuông quý giá từ gỗ tử đàn. Đó là một nơi tượng trưng cho hoàng quyền, trừ đương kim Thái Hậu Thôi Tiểu Phù thì không người nào có tư cách để ngồi ở vị trí đó. Thuận theo ý trời, đất nào chả phải của nhà vua mà.

Ở giữa là khoảng trống lỡn cho đám vũ công nhảy múa. Lúc này mấy vũ công phường nhạc đến từ Tây Vực đang sôi động với toàn các điệu vũ người Hồ. Đám đàn sao thì giấu tại hai bên đại sảnh đường, tiếng hồ cầm cùng tiếng trống Hồ kích động trong không gian rộng rãi. Các quan viên bắt đầu nối đuôi nhau mà vào, có thị nữ dẫn dắt liền rất nhanh tìm được vị trí của mình. Sau khi mọi người vừa ngồi xuống bèn cùng người chung quanh hàn huyên. Bên cạnh bọn họ chính là vị trí các phu nhân. Giờ phút này nữ nhân còn chưa vào chỗ. Chủ đường vang lên tiếng rì rầm trộm nói chuyện.

Từ tước vị mà nói Trương Hoán là Trương Dịch Quận Vương, từ chức quan thì là Phiêu Kị Đại Tướng quân đều là hàm nhất phẩm. Cao hơn hắn còn có Thái sư, Thái úy, Tư Đồ, thân vương.v..v.... Tại nơi quyền quý tụ tập như Trường An thì tước vị cùng chức quan chỉ có thể đủ cho hắn ngồi ở dãy thứ hai, cũng là đầu hàng bên trái. Nhưng Trương Phá Thiên hiển nhiên suy nghĩ đến tầm quan trọng của thực quyền, vì vậy làm Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, Trương Hoán lại có thể ngồi ở vị trí đứng đầu hàng bên phải. Vị trí thứ nhất là Hữu Tể Tướng Bùi Tuấn, vị trí thứ hai là chủ nhân Trương Phá Thiên. Thôi Ngụ chưa có tới, cũng không hề cử con thay mặt. Còn mấy chỗ tiếp theo là Sở Hành Thủy, Vi Ngạc, Vương Ngang. Lý Miễn bởi vì có bệnh nên cử con thay mặt ngồi chỗ khuyết, còn Thôi Khánh Công cùng Chu Thử hãy còn đang chạy tới Trường An. Do thay mặt Thôi Hùng cùng Chu Thao nên cứ như vậy thì bên cạnh Trương Hoán không ngờ chính là Công Bộ Thượng Thư Vương Ngang. Thật có thể nói là đời người sao tránh gặp gỡ.

“ Ha hả! Vương Thượng thư cũng đến mừng, Trương Hoán không biết, thật thất lễ!” Trương Hoán mặt mày tươi cười chắp tay thi lễ về phía Vương Ngang. Vương Ngang lại nặng nề hừ! một tiếng, quay đầu đi cùng Vi Ngạc nói chuyện mà cũng không đáp lại Trương Hoán ân cần thăm hỏi. Trương Hoán cười cười ngồi xuống chỗ mình. Mấy cái bàn không lớn, một bàn hai người, bên cạnh để trống là vị trí của Thôi Ninh. Trên bàn vài món thức ăn không nhiều lắm, nhưng đều là thứ rau xanh dưa và trái cây tươi mới khó gặp. Sơn hào hải vị đựng trong đĩa mã não, trong chén dạ quang là rượu bồ đào ngon đỏ thơm nồng, không thứ nào không thể hiện ra phong cách thanh tao của chủ nhân. Đồng thời cũng ở mức độ nào đó ám chỉ với mọi người, đây là một lần gặp gỡ không chính thức không nghi thức. Chính xác ra, nó chỉ là một dịp mời khách ăn cơm quy mô trọng đại mà thôi.

Lúc này, một âm thanh vang dội đột nhiên chấn động bên tai hắn “ Trương Đô đốc không cầu xin với người, hà cớ gì phải nhận sự ngạo mạn của người khác?”

Âm thanh mặc dù vang như vậy lại có được sự khéo léo hết mức. Trong một mớ âm thanh hỗn độn ở đại sảnh đường, Vương Ngang có lẽ biết có người đang nói chuyện nhưng lại nghe không rõ nội dung cụ thể. Hắn chỉ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi với người nói chuyện rồi lại tiếp tục cùng Vi Ngạc tâm tình chuyện bằng hữu ngày trước. Thậm chí ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng không có nhìn chút xíu nào vào Trương Hoán.

Trương Hoán quay đầu lại, mới phát hiện ngồi ở bên trái mình lại là lão tướng quân Quách Tử Nghi. Vị lão nhân này được gọi là Đại Đường quân thần đã hơn tám mươi tuổi, nhưng âm thanh vang dội, sắc mặt hồng nhuận không hiện vẻ già cả chút nào. Loại yến hội này lão thường đều là cử con đi thay, rất ít khi ra mặt. Nhưng Trương Phá Thiên là hạ cấp của lão nên lão liền phá lệ cho thể diện. Lão là Thái úy nên được ngồi sát ngay sau Nội các. Phía dưới lão chính là các vị thân vương như Lạc vương, Tấn Vương ..., cũng từ điểm này có thể thấy được địa vị tôn sùng của lão. Giờ phút này, vị trụ cột Đại Đường đang khẽ vuốt hắn chòm râu dài trắng như cước mà cười híp mắt nhìn Trương Hoán.

Trương Hoán vội vàng đứng lên, thi lễ thật thấp mà tạ tội: “ Trương Hoán không sớm làm lễ ra mắt, lão tướng quân chớ trách!”

“ Trương Đô đốc cũng không cần đa lễ, chẳng lẽ còn muốn bức bộ xương già này đứng dậy hoàn lễ cho ngươi sao?” Giọng của Quách Tử Nghi vang dội chỉ là thói quen nói chuyện, nhưng trong đôi mắt lão lại tràn đầy tia sáng nhàn nhạt để lộ ra một loại khen ngợi tự đáy lòng.

Quách Tử Nghi xưng hô với hắn khiến cho đang vào đông rét lạnh mà trong lòng Trương Hoán có một phần nồng đậm ấm áp. Hắn biết vị lão tướng quân này xuất thân từ quân Sóc Phương vẫn luôn luôn chú ý chinh chiến ở Hà Tây mấy năm qua.

Đúng lúc này, một tiếng kẻng giòn tan vang lên, người chủ trì lễ nghi dài giọng tuyên bố “ Các phu nhân đến!”

Lập tức một hồi oanh oanh yến yến từ cửa bên truyền đến. Các phu nhân nãy giờ ngồi ở hậu đường uống trà nói chuyện phiếm được mời đến chủ đường. Nếu như nói các nam nhân tham gia lần yến hội này là quan tâm đến tinh hình trong triều đang biến hóa tế nhị thì nữ nhân chủ yếu quan tâm đến quần áo dung nhan của mình, quan tâm hôn sự của con gái. Chỉ thấy một dòng người đủ màu sắc sặc sỡ tràn vào chủ đường, mỗi người đều ăn mặc lộng lẫy. Các loại quần đỏ tím vàng xanh đua nhau khoe sắc. Đúng là Mạn thúc la quần bán lộ hung, hành tức quần cư tảo lạc mai. ( Cúi người sửa quần ngực lộ ra, váy áo lướt qua

Dáng dấp hoặc khoan thai phú quý, hoặc xinh đẹp hào phóng, vô số châu báu trang sức dưới ánh đèn sáng lên chói mắt, hiện ra trước mắt mọi người phảng phất như một con sông dài tràn đầy màu sắc.

Các phu nhân có thị nữ dẫn đường nhanh chóng tìm được chỗ phu quân rồi ngồi xuống ghế đệm. Đại sảnh đường trở nên càng thêm náo nhiệt.

Gương mặt xinh đẹp của Thôi Ninh do hơi nóng trong đại sảnh đường mà bốc lên một vầng đỏ bừng. Nàng chầm chậm tựa vào Trương Hoán mà ngồi xuống rồi nói nhỏ: “ Không nghĩ tới lại thấy rất nhiều bạn bè ngày trước. Chàng biết Vi Nhược Nguyệt gả cho ai không?”

Trương Hoán rót cho nàng chén rượu, cười nói: “ Nàng cứ nói!”

Thôi Ninh lắc đầu liên tục nói như kêu lên: “ Không ngờ hai năm trước nàng ta lại gả cho một lão già năm mươi tuổi mà còn là tái giá. Nghe nói tên là Vương Mạo, chàng biết không?”

Trương Hoán không khỏi nhanh chóng liếc mắt sang Vương Ngang cùng Vi Ngạc, chuyện này hắn quả thật không biết. Vương Mạo không phải là em Vương Ngang sao? Nắm trong tay tám vạn đại quân của Vương gia. Xem ra Vi Ngạc năm đó tại Hán Trung là muốn mượn quân Vương gia để thu phục Lũng Hữu. Chỉ tiếc không kịp áp dụng liền bị Chu Thử phái Đại tướng Lý Nạp đuổi ra khỏi Hán Trung. Thì ra là Vương Ngang cùng Vi Ngạc lại có tình thông gia, Trương Hoán không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.

“ Lại còn có Sở Minh Châu gả cho con của Hàn Chi. Nàng từ nhỏ đã thích anh họ mình.” Thôi Ninh đột nhiên cười, nhẹ nhàng cấu vào cánh tay chồng. “ Đừng tự mình đa tình, thiếp không phải nói chàng.”

Trương Hoán cười cười, rồi lại nghĩ tới Hàn Chi là Thứ Sử quận Dư Hàng kiêm Chiết Tây Quan Sát Sử, trong tay cũng có hai vạn quân. Sở Hành Thủy tương tự cũng đem con gái mình gả cho con hắn. Không nghi ngờ là để trả lời uy hiếp ngày càng nghiêm trọng của Thôi Khánh Công.

“ Anh họ nàng cũng rất thích nàng, thật đáng tiếc! Người hữu tình cuối cùng khó thành người nhà.”

Thôi Ninh vẫn đắm chìm trong sự thông cảm sâu sắc với hôn nhân bất hạnh của bạn bè. Nàng tuyệt không phải không quan tâm việc trao đổi ích lợi đằng sau hôn nhân. Nàng bùi ngùi cho hôn nhân bất hạnh của bạn bè ngày trước đồng thời lại cảm thấy mình may mắn.

Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, các vũ công đều lui xuống, đại sảnh đường đột nhiên yên tĩnh lại. Chỉ thấy Trương Phá Thiên đứng lên, hắn nâng một chén rượu cất cao giọng nói: “ Hoa kính bất tằng duyến khách tảo. Bồng môn kim thủy vi quân khai*. Cảm tạ Bùi Tướng quốc hạ cố tới, cảm tạ các vị đại thần Nội các đã đến dự. Ta càng muốn cảm tạ các vị tại đây đã tới, xin mượn một chén này rượu nhạt để diễn tả sự niềm nở của ta, nào! Mọi người nhập tiệc.” ( * Hoa kính bất tằng duyến khách tảo. Bồng môn kim thủy vi quân khai. Hoa đây chưa từng duyên với khách. Cửa bồng nay mới đón ngài vào)

Trương Phá Thiên uống một hơi cạn sạch, giơ chén rượu lên cao, lớn tiếng hô: “ Cạn chén!”

“ Cạn chén!” Mọi người đồng loạt hô lớn, đều tự uống rượu .

Trương Phá Thiên lại rót cho mình một chén rượu, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Hôm nay cho ta nhân cơ hội được vinh thăng Môn Hạ Thị Lang để tuyên bố với mọi người một việc. Trương gia chúng ta nhiều lần chìm nổi, nhiều lần tụ họp. Mặc dù đã mất đi hào quang ngày xưa, mặc dù rất nhiều con cháu Trương gia đã trời nam đất bắc, nhưng luôn huyết mạch nối liền, luôn khát vọng có một ngày có thể lại chỉnh đốn đứng dậy. Cho nên năm năm sau khi lão gia chủ chúng ta qua đời thì hôm nay, từ đường Trương gia liền ở chỗ này lại dựng lại. Điều này có ý nghĩa gốc rễ Trương gia chúng ta cũng không đứt đoạn. Mời các vị đang ngồi chứng kiến giờ khắc này đến!”

Nói tới đây, Trương Phá Thiên đã rơi nước mắt. Hắn phảng phất nhớ ra nhiều năm trước hắn từng bị Trương gia đuổi ra cửa phủ thì căm hận, phảng phất nhớ ra lúc mai táng Trương Nhược Hạo trong mưa phùn giá lạnh, bên người chỉ có năm ba người tiễn đưa, hắn lại phảng phất nhớ ra cái lạnh lúc mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản trong Trương phủ, người đi - nhà trống, tất cả đều hoảng sợ mạnh ai nấy chạy.

Nhưng hôm nay, sợi dây gắn bó Trương gia lại lần nữa liền bắt đầu. Hắn ngẩng đầu lên hào phóng cười to mà hô: “ Nào! Xin chúc phúc cho Trương gia chúng ta lại hưng thịnh, xin mọi người cạn chén rượu này!”

Hương thơm của rượu ngon cùng giọt nước mắt cay đắng đồng thời lưu vào trong cơ thể hắn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, trong tiếng chúc phúc ôn ào mà thì thào tự nói “ Gia chủ, ngài ở trên trời có linh thiêng, có thể yên nghỉ!”

Xe ngựa Trương Hoán chạy rất nhanh trên đường. Mấy trăm kỵ binh thì bám sát theo hai bên, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình chung quanh. Bên trong xe ngựa cực kỳ an tĩnh, hai người nha hoàn lại ngồi ở phía sau không kêu một tiếng. Thôi Ninh hai má đỏ bừng, nàng yếu đuối rúc vào trong lòng tình lang, tựa hồ hơi không thắng nổi men rượu. Trương Hoán thì đang nhắm mắt trầm tư, địch ý của Vương Ngang đối với hắn đã càng ngày càng rõ ràng. Hắn biết đây là bởi vì quân đội của Lận Cửu Hàn đã tiến vào chiếm giữ quận Ba Lăng cùng quận Trường Sa, đã trực tiếp uy hiếp đến lợi ích Vương gia. Nhưng mà, thùng thuốc nổ Giang Hoài này sớm muộn cũng sẽ nổ mạnh. Nếu như không sớm đánh chiếm phần đệm bàn đạp này thì lúc tàn cuộc khó có thể thu thập. Ngoài ra Giang Hoài là nguồn gốc tài chính rất quan trọng của Đại Đường.

Từ nay về sau, Vương Ngang tất nhiên sexlaf kẻ địch của hắn. Còn có Vi Ngạc, còn có Thôi Khánh Công cùng Chu Thử, bọn họ thậm chí sẽ bởi vì có chung kẻ địch mà kết thành liên minh.

Không thể đợi thêm nữa. Cướp lấy Binh bộ, nắm giữ quyền điều động Đoàn Luyện Binh các nơi đã là lửa sém lông mày.

Nghĩ vậy. Trương Hoán cúi đầu nhìn qua Thôi Ninh, trong lòng có chút áy náy. Vốn nói sau khi ăn cơm sẽ cùng nàng đi Nhạc Du Nguyên, hiện tại hắn đã không còn tâm tư này.

Hắn nói nhẹ: “ Lát nữa ta có thể có việc, để lui lại vài ngày rồi ta lại cùng nàng đi, được không?”

Thôi Ninh gật đầu, nàng duỗi thẳng người mà sờ sờ trán rồi nói: “ Thiếp đau đầu quá, cũng muốn sớm quay về nhà nghỉ ngơi.”

Xe ngựa rất nhanh liền trở lại phủ đệ, trực tiếp chạy thẳng vào bên trong. Hai tiểu nha hoàn đỡ Thôi Ninh vào trong phòng nghỉ ngơi. Trương Hoán lại dặn dò Dương Xuân Thủy vài câu, liền lại lần nữa ngồi lên xe ngựa nhằm hướng phường Tuyên Dương lướt nhanh đi.

Trong hoàn cảnh mỗi thế gia nắm giữ quân đội, Đoàn Luyện Binh có sức chiến đấu thấp từ trước đến giờ không được ai coi trọng. Mới chỉ dùng để duy trì trị an ở địa phương. Điều động Đoàn Luyện Binh ở các nơi vốn là quyền lực hoàng đế. Nhưng sau khi hoàng quyền bị mất quyền lực thì quyền quản lý Đoàn Luyện Binh liền rơi vào trong tay Binh bộ. Dùng phương thức thay quân để thực hiện điều động nó, rất nhiều năm qua Binh bộ luôn luôn nắm giữ ở trong tay Thôi Viên. Sau khi Thôi Viên rơi đài, Thôi Ngụ tiếp nhận Binh bộ. Có điều quyền phát tiền lương trang bị lại trong tay Bùi Tuấn. Không có lương thực, ngựa cũng như quân nhu vật tư phối hợp, Thôi Ngụ trên thực tế cũng không điều động được Đoàn Luyện Binh.

Nhưng đối với Trương Hoán liền hoàn toàn không giống, nắm giữ Đoàn Luyện Binh cũng là nắm giữ binh quyền.

Xe ngựa đến trước phủ Thôi Viên thì chậm rãi ngừng lại. Thôi phủ vẫn vắng lạnh như ngày xưa, mấy người gia nhân già đang quét dọn tuyết đọng trên bậc thang, lão quản gia đang chỉ huy dọn tuyết nhìn thấy Trương Hoán đến từ đằng xa thì lập tức chạy vào trong phủ đi bẩm báo. Hiện tại ai nấy đều đã biết, tiểu thư trên thực tế đã gả cho người này.

Sau khi con gái đi rồi thì Thôi Viên thấy bên người lập tức trống vắng rất nhiều. Mặc dù vẫn còn thị thiếp hầu hạ, nhưng không bằng con gái tỉ mỉ, tận tâm. Phần lớn thời gian lão đều là cô đơn một mình ngây ra ở trong phòng, nhớ lại từng li từng tí của ngày xưa.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, Thôi Viên thì ngồi ở trên ghế trúc phơi nắng tại hoa viên, bên người chỉ có hai người hầu chuyên khiêng ghế đi cho lão. Lão cũng biết hôm nay là lúc Trương Phá Thiên khai trương Trương phủ, nhưng lão không có thiệp mời, lão đã sớm bị người ta quên lãng. Thậm chí ngay cả kẻ thù lúc trước cũng không có hứng thú tìm đến lão tính sổ .

Già yếu đang lén lút từng bước xâm chiếm cuộc đời còn lại của cựu Tể Tướng Đại Đường.

“ Lão gia, cô gia đến.” Lão quản gia đứng bên người Thôi Viên thấp giọng bẩm báo.

“ Cô gia!” Thôi Viên nhịn không được tự giễu cười cười một tiếng. Năm năm trước, dù như thế nào lão cũng không nghĩ ra Trương Hoán cuối cùng lại trở thành con rể của mình.

“ Mời hắn vào đi!” Thôi Viên lại chậm rãi nói: “ Sau này hắn đến cũng không cần bẩm báo , trực tiếp dẫn hắn tới tìm ta.”

“ Vâng!” Lão quản gia đáp ứng, lập tức vội vã đi.

Thôi Viên đưa tay nâng tấm thảm bên cạnh, nhưng dù như thế nào cũng với không tới. Người hầu liền bước lên phía trước đem thảm đưa cho lão. Lão thở dài đem thảm che đi hai chân đã teo tóp của mình.

Chỉ chốc lát tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Trương Hoán từ xa liền nhìn thấy Thôi Viên cô độc ngồi ở trên cỏ, thân thể nhỏ gầy mà yếu ớt. Nghĩ lại lão lúc trước mập đại uy phong, liền phảng phất một người hoàn toàn thay đổi.

Trương Hoán thở dài trong lòng một tiếng. Phiên thủ tác vân phúc thủ vũ, phân phân khinh bạc hà tu sổ, quân bất kiến quản bảo bần thì giao, thử đạo kim nhân khí như thổ. (Ngửa tay làm mây úp gây mưa thì xôn xao phù phiếm đếm không hết, vua cũng chẳng nhắc kết giao với nhà nghèo, đạo người thời nay coi như cục đất). Nghĩ lại khí thế Bùi Tuấn đến phủ hôm nay, Thôi đảng năm đó thanh thế to lớn còn có mấy người nhớ tới vị chủ cũ ốm yếu này?

“ Con xin tham kiến nhạc phụ đại nhân!”

Thôi Viên vẫn còn là lần đầu tiên trong đời được người khác gọi là nhạc phụ, hơn nữa chính là người mà năm đó lão cảnh giác nhất. Vận mệnh trêu người, bọn họ lại thành một nhà. Trong lòng Thôi Viên lại sinh ra hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lão lập tức ổn định tâm thần, có chút lắc đầu, chính mình từ bao giờ trở nên dễ dàng xúc động như vậy?

“ Ta và ngươi trong lòng rõ ràng là được, ngươi vẫn cứ gọi là các lão đi! Như vậy ta cũng nghe cũng thuận lỗ tai.”

“ Vâng! Trương Hoán tuân mệnh!”

Thôi Viên cười gật đầu, lão chỉ sang bên cạnh đệm mà nói: “ Đến đây, ngồi xuống nói chuyện.” Trương Hoán ngồi xuống, cung kính nói: “ Ninh nhi đầu hơi đau, có thể là bị cảm lạnh nên không thể đi cùng con.”

“ Ngươi là mới từ Trương phủ đến đây!”

Thôi Viên từ tốn hỏi han: “ Ta nghe nói đến chiều có nghi thức cúng tế mở từ đường, ngươi sao lại không tham dự?”

Trương Hoán cười một tiếng, lại không trả lời. Thôi Viên cũng cười, lão đương nhiên biết Trương Hoán tại sao không tham gia “ Rất tốt! Ở trước mặt ta không tìm lấy cớ nói qua loa. Điều này nói rõ ngươi vẫn còn để mắt đến bộ xương già ta đây. Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Trương Hoán do dự chỉ chốc lát, liền cười nhạt mà nói: “ Con tới là muốn nhờ các lão khuyên bảo Thôi Ngụ từ chức Binh Bộ Thị Lang.”

Màn đêm lặng yên bao phủ trong không trung thành Trường An. Bầu trời đêm vẫn trong xanh, phảng phất như lớp lông tơ màu lam của thiên nga trải ra khắp vòm trời mênh mông, trên đó trang điểm đầy những vì sao như một loại bảo thạch. Nhưng ban đêm nhiệt độ lại chợt giảm xuống, khí lạnh thấu xương xâm . Cái lạnh xâm nhập đến tận xương cốt, dường như giá lạnh đủ để làm máu phải đông lại.

Phường Bình Khang, trong bóng đêm trên đường cái vẫn kẻ đến người đi hết sức náo nhiệt. Đã tới gần năm mới, đại đa số mọi người cũng không bị tiết trời làm ôn ảnh hưởng, bận rộn chuẩn bị trước cho năm mới. Ngoài ra chuyện bán hàng ở mỗi đại tửu điếm thịnh vượng khác thường, tiệc rươu dự kiến đã xếp hàng đến tận mùng năm tháng giêng. Lý Đỗ tửu lâu cũng không ngoại lệ, đại bản doanh mật thám này của Bùi gia cũng đang làm ăn thịnh vượng. Trước cồng lớn đỗ đầy xe ngựa của thực khách, vẫn không ngừng có khách nhân từ tứ phía chạy tới, bọn tiểu nhị vội vàng đến chân không dính xuống đất ở cửa nghênh tiễn khách nhân.

Một người hầu bàn mặt tươi cười tiễn đưa một chiếc xe ngựa. Hắn nặn ra nụ cười đến mỏi quai hàm nên nhanh chóng nhìn quanh một vòng khắp nơi muốn tìm một chỗ len lén nghỉ ngơi trong chốc lát. Một chiếc xe ngựa rộng rãi rơi vào trong mắt, hắn nhớ rõ chiếc xe này tựa hồ đã đỗ từ sớm đến bây giờ. Có lẽ là xe ngựa của Hà Đông tửu lâu bên cạnh. Hắn vừa mới có ý nghĩ chạy đến phía sau nó để nghỉ ngơi thì phía sau lại đột nhiên vang lên một tiếng “ Vương Bát lang, lại muốn co đầu rụt cổ lại sao? Còn không mau đến hỗ trợ!”

Người hầu bàn bất đắc dĩ thở dài “ Đến đây! Đến ngay! Thật không để cho người ta sống, lão ngưu còn muốn ăn một miếng, uống hớp nước đây!” Hắn than thở vài câu, kéo thân hình mỏi mệt chạy vào trong quán.

Ngay khi hắn vừa mới bỏ đi, cửa sổ sau của chiếc xe ngựa to lại lặng lẽ hé ra đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú cửa lớn của tửu lâu. Chỉ thấy ở cửa có một nam nhân say được người đỡ đi ra. Hắn ước ba mươi tuổi, thân thể cường tráng đang cười nói ồn ào vì rượu. Đúng là Thôi Hùng con của Thôi Khánh Công, mà kẻ nâng hắn thì dung nhan tuấn tú, vóc người yểu điệu, thoạt nhìn tựa hồ là nữ nhân, nhưng quần áo trang phục của hắn lại rõ ràng là nam nhân. Người này chính tri kỷ của Thôi Hùng tên là Lưu Hiệp Nhi.

Lưu Hiệp Nhi cầm một cái khăn vuông bịt mũi chau mày nói: “ Ngươi uống đã nhiều rồi, khi về vợ ngươi lại trách cứ. Không phải nàng ta dặn ngươi hôm nay trở về ăn cơm chiều sao?”

“ Để ý đến con mụ vừa già vừa xấu làm cái gì? Chúng ta sung sướng là được.” Thôi Hùng ngửa mặt lên trời cười to. Lại không có lưu ý dưới chân nên bước hụt suýt nữa ngã xuống bậc lối đi. Mấy người hầu bàn vội vàng đỡ hắn đến xe. Lúc này, chưởng quỹ tửu lâu liếc mắt cho Lưu Hiệp Nhi, hạ lệnh hắn đưa Thôi Hùng về nhà.

Lưu Hiệp Nhi lại lộ vẻ mặt khó xử nói: “ Gần đây vợ hắn càng ngày càng dữ tợn, lại còn tuyên bố thấy ta một lần đánh một lần. Hay là ta không đi!”

“ Một mình ngươi xử lý đi!” Chưởng quỹ cười lạnh một tiếng, xoay người liền trở về tửu lâu. Lưu Hiệp Nhi bất đắc dĩ đành phải kiên trì đỡ Thôi Hùng lên xe ngựa. Xe ngựa khởi động, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm bí ẩn. Tiễn đưa được Thôi Hùng, cơ hồ tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Kia người hầu bàn lại nhìn ngó định tìm chỗ núp để chạy đi nghỉ ngơi, nhưng vừa ngẩng đầu, lại ngây ngẩn cả người. Chiếc xe ngựa rộng rãi mới vừa rồi đã bặt vô âm tín.

“ Thật sự là kỳ lạ !” Người hầu bàn gãi gãi cái ót, trong lòng kinh ngạc cực kỳ.

Xe ngựa Thôi Hùng chạy rất nhanh trong màn đêm. Trên đường xe ngựa rất nhiều, người đi đường lui tới không ngừng. Trong xe ngựa tiếng ngáy như sấm. Thôi Hùng đã ngủ như lợn chết, Lưu Hiệp Nhi lúc này đã vứt bỏ toàn bộ vẻ quyến rũ. Ánh mắt lộ ra vẻ sắc lạnh của nam nhân, mặt hắn âm trầm ngồi ở một góc xe ngựa lạnh lùng nhìn nam nhân này làm hắn chán ghét vô cùng. Đã vài năm, bề trên tựa hồ đã xác định cuộc đời hắn, buộc hắn làm bạn với xú nam nhân này một khi hắn còn sống. Giờ phút này, bên hông hắn còn có một thanh Chủy Thủ sắc bén, chỉ cần nhẹ nhàng lướt qua trên cổ Thôi Hùng một cái là hắn liền có thể hoàn toàn giải thoát. Lưu Hiệp Nhi rút Chủy Thủ ra, ánh mắt căm hận nhìn chăm chú cái cổ chắc khỏe của Thôi Hùng, lưỡi đao trong bóng đêm lóe ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt. Một lúc lâu, hắn vẫn lại thu dao trở về. Giết người này, hắn thực sự có thể giải thoát sao? Lưu Hiệp Nhi không thể tránh được thở dài một hơi, vì đã ăn chén cơm này nên hắn sớm không còn tự chủ được.

Trương gia đại thiếu

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK