Rất nhiều quân Đường nghi hoặc nhìn xuống con đường mới đắp rộng gần ba mươi trượng dưới sông. Buổi sáng bọn chúng lắp cầu nổi, một bộ phận cầu không có đinh đóng đã rơi xuống sông, bây giờ chỉ còn lại không đến 30 trượng cầu nổi. Cả hai tạo thành một con đường rộng chừng sáu mươi trượng.
Lúc này từ phương xa đột nhiên truyền đến tiếng kèn quái dị, giống như tiếng rít của yêu quái trên Tuyết Sơn những đêm trăng tròn. Quân Đường ngẩng đầu nhìn về phương xa. Ở đó, một tòa chùy công thành giống như một ngọn núi nhỏ bắt đầu chậm rãi di chuyển. Theo bước di chuyển của nó, cả mặt đất cũng như rung động theo. Đây là chùy công thành của người Đại Thực, tên gọi là Ma thú công thành chùy, trị giá hai trăm vạn Nạp Nhĩ, giá trị của nó có thể nuôi sống năm nghìn quân Hô La San trong một năm. Loại chùy công thành này cả Đại Thực có mười bộ, lần này tham gia chiến dịch Toái Diệp đã dùng đến năm bộ. Bởi vậy có thể thấy Lạp Hi Đức đối với cuộc chiến này đã dồn hết tâm huyết.
Trên thành, quân Đường thần sắc nghiêm nghị chăm chú quan sát con quái vật khổng lồ này. Nó giống như một con nhện khổng lồ không gì so sánh nổi, sáu chân là sáu cây cột trụ, cây chùy đen kịt chính là răng nhọn ăn thịt người của nó.
Ầm ầm! Tiếng động đinh tai vang lên, bốn phía cả mặt đất như muốn sụp xuống. Bốn trăm lạc đà cùng hai ngàn lực sĩ đang kéo con cự quái đi. Nó đang từng bước một tiến về phía trước.
- Phóng ra!
Một tiếng ra lệnh vang lên, đạn đá của quân Đường lại lần nữa được bắn ra. Thuốc nổ cùng với hỏa dầu đều nhằm phía con cự quái bay tới. Tiếng nổ mạnh phát ra bốn phía trên thân chùy nhưng ngoại trừ mấy con lạc đà sợ hãi chạy trốn ra ngoài thì uy lực từ vũ khí lợi hai của Đường quân khó có thể làm cho nó rung chuyển.
Chùy công thành chầm chậm tiến về phía trước. Đầu chùy cực lớn lộ ra vẻ dữ tợn. Quân Đường mặt trắng bệch, vô pháp nhìn nó tới gần tường thành. Sàn xe chở chùy rộng năm mươi trượng, con đường trên sông vừa vặn cho nó đi qua. Quân Đại Thực gõ trống mãnh liệt, tiếng trống như bức bách người ta, cũng thúc giục xe chùy tiến về phía trước.
Hai ngàn quân Đại Thực phía sau nó đang hò hét. Cự chùy chậm rãi tiến lên, phảng phất như đang tích trữ lực lượng có thể phá hủy thiên địa vạn vật. Thành Toái Diệp sắp phải nghênh chiến với một kích bằng vạn quân của nó. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một sự sợ hãi rất lớn, tất cả đều tự động buông tay, cung tiễn cũng ngừng bắn, nhất thời toàn bộ chiến trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên lúc này khung của ma thú bỗng nghiêng về bên phải, tựa như chịu một cước đạp mạnh vô hình, lay động mãnh liệt. Rắc! Một cây cột trụ bị gãy, cả xe chùy lắc lư kịch liệt, giống như một người bị bẻ gẫy xương đùi, lảo đảo vài cái rồi đổ sụp xuống. Khóa sắt văng ra tung tóe khắp nơi, chùy cũng lăn xuống, hai ngàn lực sĩ phân nửa đều bị đè thành thịt vụn, chết thảm phía dưới vũ khí công thành cường hãn nhất của Đại Thực.
Một màn này làm cho tất cả mọi người phải trợn mắt há miệng không biết tại sao. Tuy nhiên đáp án rất nhanh đã rõ. Con đường bằng bùn đất và cầu nổi gần như biến mất, chỉ còn lại năm sáu cây cầu nổi, còn lại đều bị nghiền thành mảnh nhỏ. Quân Đại Thực hao tâm tổn lực tạo nên con đường này không ngờ nó lại không thể chịu được sức nặng của chùy công thành.
Trên đầu thành lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm động. Quân Đại Thực dưới thành thì trầm mặc, A Lan Mai vô cùng chán nản thất vọng nhìn chùy công thành bị phá hủy. Phó tướng Mặc Nhã Lợi oán hận nói:
- Tướng quân, chúng ta có bốn xe chùy công thành nữa, không bằng lại đắp cầu nổi nhưng làm dày và rộng hơn nữa.
Không đợi anh ta nói xong, A Lan Mai liền nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Không được. Xây cầu nổi phải trả một cái giá quá lớn, mà cũng không cần thiết.
Tháng 9 năm Đại Trị, chiến dịch Toái Diệp bắt đầu gặp cơn sóng gió. Song phương đã không còn giao chiến theo đại quy mô nữa mà chỉ tiến hành một vài trận nhỏ. Quân Đại Thực cứ cách vài ngày lại đẩy máy bắn đá tới bắn thành Toái Diệp, mà quân Đường đối phó nhiều với hỏa lực của chúng cũng thành quen thuộc. Quân Đại Thực đẩy máy ném đá ra thì quân Đường lập tức lui về, bởi vậy hỏa lực quân Đại Thực bắn ra cũng không thiêu đốt được gì nữa. Quân Đường đều tránh ở sau một tường đá công sự nên không sợ bị đốt cháy, thỉnh thoảng lại bắn ra một hai quả đạn pháo công kích quân Đại Thực. Mà người Đại Thực định điều động đại quy mô thì quân Đường lại dập lửa sẵn sàng nghênh đón địch.
Từ Ai Cập, tám vạn quân cũng được triệu hồi tới Toái Diệp. Mặc dù quân Đại Thực lần này binh hùng tướng mạnh nhưng cũng không thể phát động tấn công đại quy mô. Cứ một ngày như vậy trôi qua, ngoại trừ Toái Diệp đang bị vây khốn, chiến sự các nơi cũng dần dần buông lỏng, trên đường cũng xuất hiện thương nhân vãng lai.
Cuối tháng chín, một thương đội từ Đông Phương đã tới Bạt Hãn Na. Thương đội này chính là thương đội từ Khang quốc mà Thôi Diệu đi cùng. Bởi vì chiến tranh bùng phát nên lạc đà của bọn họ bị quân đội trưng dụng, tất cả mọi người bị nhốt ở thành Lạc Hãn đến hai tháng. Không chỉ có bọn họ mà trong thành nhỏ cũng chật ních những thương nhân đồng cảnh ngộ như họ. Thiếu lương thực và nước uống, lại còn có thể bị bắt đi làm lính, bọn họ giống như chuột chũi mùa đông, cả ngày quanh quẩn bên hàng hóa của mình không dám đi đâu nửa bước. Hai tháng nay bọn họ đã chịu khổ sở không thể tả.
Mãi cho đến giữa tháng chín, chiến sự biến đổi lớn nên thủ lĩnh thương đội Mục Tháp mới nhận về được hơn một trăm lạc đà, mang theo hàng hóa tiếp tục lên đường. Đến hôm nay rốt cục thương đội cũng đã trông thành Khát Tắc ở phía xa.
Thành Khát Tắc là một đô thành của Bạt Hãn Na, là một tòa thành dân cư không tới ba vạn để gọi là thành trung đẳng. Bởi vì cách trung tâm Chiêu Vũ, Khang quốc, An quốc khá xa nên Bạt Hãn Na chỉ có thể được coi là một tiểu quốc. Các dân tộc trong nước cũng không hoàn toàn là người Túc Đặc, người Đột Kị cũng chiếm hơn một nửa. Tuy vậy Bạt Hãn Na lại khá gần An Tây, trong lịch sử, họ cũng rất phụ thuộc vào Đại Đường.
Thương đội chậm rãi đi trên đường. Trong lúc này ở gần đô thành khách vãng lai rất nhiều, phần lớn đều vào thành mua vật phẩm chăn nuôi. Thương đội bọn họ đi trên đường thỉnh thoảng lại gặp quân tuần tra của Đại Thực hỏi han vài câu, nhưng cũng rất nhanh chóng bỏ qua cho họ. Không lâu sau một nhánh quân vận chuyển lương thực đi tới, đoàn người dài tới hơn mười dặm chiếm cả con đường khiến các thương nhân đều dạt sang hai bên tránh đường.
Mục Tháp thấy trên đường kiểm tra nghiêm khắc liền thừa dịp mọi người không chú ý khẽ nói với Thôi Diệu:
- Thôi công tử, từ giờ hạn chế nói chuyện, mọi việc cứ để ta ứng phó.
Tuy thủ lĩnh thương đội vẫn là Mục Tháp nhưng thương đội năm nay đã không còn là thương đội năm ngoái nữa. Bọn họ đã thay đổi tới hai lần, thương đội lần này là do gần trăm thương nhân Túc Đặc liều mạng hợp thành. Bởi vậy nên ngoại trừ lão thương nhân Mục Tháp biết rõ thân phận Thôi Diệu, còn lại đều không nhận ra anh ta, bất quá cũng chỉ nghĩ rằng anh ta là một tiểu thương nhân mới gia nhập ở Toái Diệp mà thôi.
Thôi Diệu đóng giả làm thương nhân Đột Kị Thi tuy gương mặt không giống lắm nhưng thân hình anh ta cao lớn, mặc trang phục truyền thống của người Đột Kị Thi, nói tiếng Đột Quyết lại có quan hệ thân thiết với Mục Tháp nên các thương nhân khác đều không ai chú ý đến chuyện của anh ta nữa.
Thôi Diệu gật nhẹ khẽ mỉm cười nói:
- Mục Tháp đại thúc hay cứ gọi ta là Ô Cát Nhĩ đi.
- Được!
Mục Tháp cười cười chỉ một ngón tay về phía thành Khát Tắc nói:
- Vào thành rồi ngươi cứ đến nơi ngươi muốn. Ta có quen một thị vệ trong Hoàng cung, có thể nhờ người đó mang thư vào thay ngươi.
- Đa tạ Mục Tháp đại thúc nhưng vào thành ta đã có người liên lạc, cũng không cần phiền đến đại thúc.
Thôi Diệu vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền đến những tiếng xôn xao lớn. Một thương nhân khẩn trương tiến đến nói:
- Đại thúc, quân đội gia tộc Tát Mạn đến kiểm tra gian tế.
Sắc mặt Mục Tháp thoáng chốc biến sắc. Bất kể là quân Đại Thực hay quân đội địa phương của Bạt Hãn Na đối với thương đội đều rất dễ dãi, duy chỉ có tư binh của gia tộc Tát Mạn lại thập phần khó chơi. Bọn chúng vì muốn cưỡng đoạt tiền tài của thương nhân nên thường vu oan giá họa lung tung. Nếu như chỉ có vậy thì cũng thôi nhưng nếu như bọn chúng phát hiện ra khuôn mặt phương Đông của Thôi Diệu thì nhất định sẽ cho rằng anh ta là gian tế.
Nghĩ tới đây mồ hôi trên trán Mục Tháp lại chảy ròng ròng. Ông ta khoát tay nói:
- Ngươi đi lên trước bảo mọi người đem tiền cho bọn chúng rồi đuổi đi là được.
Thương nhân kia xoay người bước đi. Mục Tháp lo lắng nói với Thôi Diệu:
- Nguy rồi, người Tát Mạn mắt chó ác độc, chỉ sợ không qua được mắt bọn chúng.
Thôi Diệu phản ứng rất nhanh, anh ta lập tức nói:
- Nếu không ta đổi thành tùy tùng của đại thúc. Đại thúc từ Trường An tới, mượn người Hán làm tùy tùng cũng là bình thường mà.
Mục Tháp trầm ngâm một lúc, trước mắt đúng là chỉ có mỗi cách đó. Ông ta lập tức thúc lạc đà nói:
- Đi! Chúng ta đi xuống cuối cùng để tránh làm người khác nghi ngờ.