Mục lục
Danh Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Lộc ngồi xuống, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “ Cuộc chiến Diêm thành chắc ngươi đã nghe qua. Lý Sư Đạo có hai vạn quân quyết chiến với chúng ta. Kết quả là quân hắn chết phân nửa quân Lũng Hữu thương vong chưa đến hai trăm trong đó chết trận chỉ có hai mươi người.”

“ Ngươi đa uy hiếp ta sao?” Tưởng Khai Nguyên lạnh lùng cắt lời Tề Lộc.

“ Không phải!” Tề Lộc lắc đâu tiếp tục nói: “ Đô đốc nhà ta muốn ta chuyển một câu nói cho ngươi. “ Tất cả đều là quân Đường, ngài ấy không muốn tàn sát lẫn nhau. Cho nên mới chưa tấn công quân của ngươi. Nếu như ngươi chịu đầu hàng, việc cũ sẽ bỏ qua hết, thủ hạ của ngươi vẫn là quân Đường như cũ. Ngươi sẽ được phong làm thứ sử Thượng Quận. Nếu không khi hai quân giao chiến ngài ấy sẽ đuổi tận giết tuyệt.”

Tưởng Khai Nguyên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười mang theo một tia giễu cợt, tiếng cười của hắn nhỏ dần, liếc nhìn Tề Lộc một cái nói: “ Lão Tưởng ta xuất thân quan văn, chân tay không nhanh nhẹ, mạnh khỏe nhưng chỗ này của ta cũng rất cứng đấy.”

Hắn chỉ chỉ vào cổ mình điềm nhiên nói: “ Nếu Trương Hoán muốn giết ta, nói hắn cứ việc vung kiếm chém. nhưng muốn ta cúi đầu thì thật là nằm mộng gữa ban ngày!”

Tề Lộc thương hại nhìn hắn một cái: “ Ngươi không suy nghĩ vì mình cũng nên vì tướng sĩ của mình chứ. Vì quyền lợi của một thế gia mà phản bội lại cả Đại Đường, ngươi nghĩ xem có bao nhiêu người sẽ tự cho là thanh cao giống ngươi.”

“ Câm mồm!” Tưởng Khai Nguyên gầm lên, hắn chỉ vào Tề lộc mắng: “ Nể tình đồng hương ta đã không giết ngươi nhưng nếu ngươi còn dám nói bậy nữa ta sẽ chặt đầu ngươi thị chúng.”

Tề Lộc không sợ hãi chút nào.Hắn đứng lên ngạo nghễ nói: “ Chém đầu ta thị chúng? Hừ! Ngươi nghĩ ngươi còn giữ được đầu của mình sao?”

Tưởng Khai Nguyên bỗng nhiên đứng lên. Tiến lên một bước nhìn Tề Lộc với vẻ đe dọa: “ Người nói điều này có ý gì?’

Tề Lộc cười lạnh không nói, đúng lúc này ngoài lều truyền đến một loạt kêu lớn. Một gã thân binh chạy vào trướng vội vã nói: “ Sứ quân. Ngoài trướng có mười mấy tướng quân yêu cầu được gặp đặc sứ của Giám quốc.”

Tưởng Khai Nguyên thất kinh, hắn nhìn Tề Lộc, rồi bỗng bước nhanh ra ngoài trướng. Bên ngoài trướng đuốc đã chiếu sáng rõ. Năm mươi mấy tướng lĩnh tinh thần kích động đang nói gì đó. Thấy chủ soái đi ra, mọi người đều tiến lại.

“ Sứ quân, đặc sứ của Giám quốc tới, dĩ nhiên khuyên chúng ta đàu hang. Thái độ của sứ quân ra sao?”

Tưởng Khai Nguyên giận không kiềm chế được, hắn hét lớn: “ Khốn kiếp, ta quyết đị thế nào thì quyết định. Các ngươi dám uy hiếp ta sao?”

Lúc này phó tướng Lưu Bỉnh Thăng đứng dậy chắp tay nói với hắn: “ Xin sứ quân thông cảm cho nỗi khổ tâm của mọi người. Chúng ta đều không muốn phản bội triều đình, không muốn phản bội Đại Đường. Giám quốc vừa phái người đến, ta muốn nói cho hắn biết tấm lòng của chúng ta. Sở gia chống lại triều đình cũng vì lợi ích gia tộc. Chúng ta là con dân của Đại Đường không muốn vì Sở gia mà phản lại triều đình!”

“ Nói rất hay!” Tề Lộc từ trong trướng đi ra. Hắn cahwps tay nói với mọi người: “ Tại hạ là Tề Lộc là đặc sứ do Giám quốc đại nhân phái tới. Giám quốc đại nhân có thể giết người Hồi Hột, Người Thổ Phiên, người Khiết Đan nhưng không thể giết quân dân Đại Đường được. Cuộc chiến Diêm thành chỉ là bất đắc dĩ ngài ấy không muốn phát sinh bi kịch ấy. Hi vọng tất cả mọi người quy thuận triều đình tương lai hãy cùng vì mọi người khai phá bờ cõi bảo vệ Đại Đường không bị dị tộc khinh thường. Thế mới là bổn phận của quân nhân Đại Đường. Nhưng các địa chủ giàu có lại không chịu thần phục triều đình. Ta không rõ vì sao hắn phải duy trì lợi ích của Sở gia, hắn và Sở gia có quan hệ gì? Lại muốn cho mọi người chết cùng Sở gia!”

Mọi người cùng trợn mắt nhìn Tưởng Khai Nguyên.Mấy người vung tay xúc động phẫn nộ hô lớn: “ Hắn là con rể họ Sở, hắn tất nhiên bất kể sự sống chết của chúng ta rồi.”

“ Đại gia cố giữ bình tĩnh!” Lưu Bỉnh Thăng vung tay về phía mọi người, ý bảo Đại gia không nên xúc động. NHưng ngay sau đó hắn chắp tai nói với Tưởng Khai Nguyên: “ Ta nói thực với sứ quân là tất cả mọi người ở đây đã quyết định quy thuận triều đình, làm quân nhân Đại Đường. Nếu thứ sử nguyện ý dẫn quân đầu hàng chúng ta vẫn nghe lời chủ soái. Nhưng nếu chủ soái không muốn quy hàng nể tình làm việc với nhau lâu năm chúng tôi sẽ để sứ quân tự ròi đi. Đừng ép chúng tôi trở mặt.”

Dứt lời Lưu Bỉnh Thăng lui về phía sau một bước, tay đặt lên chuôi đao lạnh lùng chăm chú nhìn Tưởng Khai Nguyên chờ quyết định cuối cùng của hắn. Tưởng Khai Nguyên lộ vẻ buồn thảm cười lớn một tiếng: “ Tốt! Tốt! Tốt lắm! Các người đều quyết định rất hay. Vậy ta còn gì để nói nữa? Để ta viết một phong thư cho đại soái rồi lập tức trả lời các ngươi.”

Hắn lảo đảo đi về lều lớn, lệnh cho thân binh ra khỏi trướng. Qua một hồi lâu trong đại trướng không có bất kỳ động tĩnh gì. Tề Lộc đột nhiên cảm thấy không ổn. Quay người đẩy màn trướng ra, hắn bỗng cả kinh lui lại một bước. Thì ra Tưởng Khai Nguyên đã tự sát gục trên án.

Ngày hai mươi tháng tư, quân Sở gia đóng ở Lâm Hoài phát sinh binh biến, các quan lại tầng giữa đều không muốn bán mạng vì Sở gia đã nhất loạt đầu hàng quân Lũng Hữu. Chủ soái Tưởng Khai Nguyên thà chết không hàng, tự sát chết. Trương Hoán khâm phục sự trung nghĩa đã sai người hậu táng dưới chân Lương Sơn. Ngày thứ ba sau khi Tưởng Khai Nguyên tự sát, ngày hai mươi hai tháng tư Sở Hành Vân từ Hoài Nam chạy tới Lâm Hoài huyện.

Vợ cả của Sở Đàn sinh hai con trai và một con gái. Con trai là Sở Hành Thủy và Sở Hành Vân, con gái là Sở Vãn Lann mẹ của Trương Hoán. Cho nên Sở Hành Vân là cậu ruột của Trương Hoán. Nhưng bọn họ mới lần đầu gặp mặt. Mặc dù Sở Hành Vân là cậu của Trương Hoán nhưng cũng là Hoài Nam tiết độ phó sứ kiêm biệt giá quân Quảng Lăng trước mặt Trương Hoán không thể không theo cấp bậc .

Hắn được thân binh đưa vào lêu lớn của Trương Hoán, cung kính thi lễ một cái: “ Thuộc hạ Quảng Lăng quận biệt giá Sở Hành Vân tham kiến Giám quốc điện hạ.”

“ Sở sứ quân đi đường vất vả rồi, mời ngồi xuống!” Trương Hoán đặt bút xuống, ôn tồn mời hắn ngồi.

Sở Hành Vân nghe Trương Hoán gọi mình là Sở sứ quân, trong lòng liền cười khổ. Xem ra hôm nay không thể nhận thân thích được rồi.Sở hành Vân đã biết tin binh biến tại Lâm Hoài, mười vạn quân Hoài Nam đã mất sáu vạn, chỉ còn lại bốn vạn phần lớn là thủy quân. Cơ bản đã không thể nào chống lại được quân An Tây tinh nhuệ. Sở gia đã thất thế dù gia chủ không nói hắn cũng biết mình phải làm gì bây giờ.

“ Ta phụng mệnh gia chủ đến gặp Giám quốc điện hạ bàn bạc việc giải quyết vấn đề ruộng đất ở Hoài Nam. Gia chủ không muốn ảnh hưởng đến bình dân, đồng ý giao quân đội cho triều đình. Không biết triều đình có thể cho Sở gia ta chút lợi ích nào không?”

Trương Hoán cười nhạt, hắn hỏi ngược lại: “ Không biết Sở gia muốn điều gì?”

“ Sở Hành Vân không biết trả lời câu hỏi này thế nào.Trướng khi hắn đi, dại ca hắn nói rằng điều mấu chốt là giao lại quân đội, những cái khác sẽ như cũ hết bao gồm chức Hình bộ thượng thư cảu hắn. Nhưng giọng điệu của Trương Hoán lại khiến hắn thấy viễn cảnh không tốt.

Hắn do dự hồi lâu rồi cắn răng nói: “ Quân đội là tâm huyết bồi dưỡng mấy chục năm của Sở gia, không giống quân của hai nhà Thôi, Bùi toàn là quân ô hợp. Sở gia giao toàn bộ quân đội lại tinh nhuệ hơn cho nên điều kiện cũng nên nhỉnh hơn hai nhà Thôi, Bùi một chút.Sở gia sẽ giao lại quân đội còn những việc khác xin giữ lại như cũ bao gồm cả các chức vị trong triều.”

“ Giao lại đầy đủ?” Trương Hoán cười ha hả. “ Ta không rõ thế nào là giao lại toàn bộ. Quân ta đánh ta ở Diêm thành là quân của ai? Quân đầu hàng ta tại Lâm Hoài là ai, không liên quan gì đến Sở gia sao?”

Hắn đứng dậy chắp tay sau lưng lạnh lung nói với Sở Hành Vân: “ Nếu một tháng trước Sở gia chủ động giao quân đội ra, ra có thể suy nghĩ đáp ứng tất cả điều kiện cảu các ngươi. Nhưng hiện tại ta không ngại nói thật với các ngươi, trừ Sở Duy ta có thể tha cho hắn còn tất cả người Sở gia các ngươi không ai có tư cách mặc cả với ta.”

Sở Hành Vân mặt mũi đỏ bừng, hắn cũng quyết định nhanh chóng, hắn cũng không màng đến thể diện nữa: “ Trương Hoán, Sở gia ta còn bốn vạn quân, nếu ngươi ép quá Sở gia ta sẽ phá hủy Dương châu, ngọc đá cùng vỡ.

Ánh mắt Trươbg Hoán đột nhiên sắc bén như lưỡi dao: “ Vậy ngươi đi phá hủy Dương Châu đi! Ngươi xem ta có cau mày chút nào không. Dương châu bị san thành bình địa cùng lắm ta sẽ xây lại. Nhưng cả nhà họ Sở các ngươi ta sẽ tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội.”

Hắn bỗng lớn tiếng quát: “ Người đâu đem Sở Duy ra chém cho ta.”

“ Khoan đã!” Sở Hành Vân hoảng sợ tiếng cũng lạc cả đi, môi hắn run run nói: “ Vừa rồi ta mạo phạm giám quốc đại nhân, cho ta xin lỗi! Cho ta xin lỗi!”

Trương Hoán khoát tay: “ Tha mạng cho hắn.”

Hắn chắp ta sau lưng đi vài bước, cuối cùng nói ra điều kiện cho việc giao ra quân đội: “ Thứ nhất, Sở gia phải giao lại toàn bộ binh quyền và đầy tớ, chỉ giữ lại gia đinh võ trang là một trăm người. Thứ hai Sở gia có thể giữ lại một vạn khoảnh đất cùng mười của hàng hiện có. Còn đất đai và cửa hàng khác phải giao hết cho triều đình. Các tiền lương và kho hàng ở quận Đan Dương đều phải tịch thu. Thứ ba, Sở Hành Thủy thôi chức Thượng thư cùng trung thư môn hạ bình chương sự, chuyển sang làm thứ sử Dự châu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK