Y nhanh nhẹn mở cửa xe để Trương Hoán vào ngồi. Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoàng cung. Trong xe có thể thắp đèn nhưng sau một ngày mệt mỏi Trương Hoán muốn tranh thủ cơ hội ngắn ngủi này để chợp mắt dưỡng thần. Hắn nằm trên ghế nhắm mắt không nói gì. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua khe cửa vào người hắn lúc sáng lúc tối. Mã Nguyên Anh hầu hạ ở phía trước lại có vẻ lo lắng, y đang cầm một quyển tấu chương trong tay, không biết nên làm thế nào cho phải. Bản tấu chương này là môn hạ bộ Hộ Thôi Ngụ kín đáo đưa cho y, bảo y trên đường về cung chuyển cho Hoàng thượng, nhưng bây giờ y lại không thể đưa ra được.
- Có chuyện gì sao?
Đôi mắt Trương Hoán hé mở một chút, hắn đã sớm biết tinh thần Mã Nguyên Anh có chút không tập trung.
- Bệ hạ, vừa rồi Thôi tướng quốc kín đáo đưa cho thần một quyển tấu chương, bảo thần chuyển cho bệ hạ.
- Vì sao không sớm đưa ra?
Khẩu khí Trương Hoán đã có chút không vui.
Mã Nguyên Anh luống cuống vội vàng lắp bắp giải thích:
- Thôi tướng quốc không cho thần đưa ra ngay mà bảo bây giờ mới được đưa cho bệ hạ.
Trương Hoán thoáng cái đã ngồi dậy. Đây là tấu chương gì mà làm cho Thôi Ngụ thần thần bí bí như thế chứ.
- Đưa cho trẫm!
Đèn trong xe được thắp sáng lên, Trương Hoán nhận lấy bản tấu chương nhìn qua cũng không có gì đặc biệt này. Vừa mở ra, một phó trang đã rơi ra ngoài, không phải vì nó không có niêm phong mà vì nó quá dài, dài những bốn năm đoạn gập, kéo ra cũng phải đến một xích.
Trên phó trang là bút tích của tướng quốc cùng với môn hạ và ý kiến của các địa phương. Nói chung chỉ có một tờ giấy nho nhỏ mà nhiều ý kiến đến như vậy là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Trương Hoán nhìn thấy.
Trương Hoán nhìn bản tấu chương mà có chút kinh hãi. Trong trang giấy đầy những Trình báo ấn của Trung thư tỉnh và Phê bác ấn của Môn hạ tỉnh, cả trang đầy dấu đỏ cùng những hàng chữ nhỏ chằng chịt. Đây là việc chưa bao giờ có, hắn lật hai trang sắc mặt lại trầm xuống, đây là một bản tấu mãnh liệt phản đối chiến dịch Toái Diệp.
Trương Hoán lật giở lên trang nhất thấy có một chữ kí của Huyện lệnh huyện Vũ Công Lỗ Duyên thì lông mày không khỏi nhíu lại. Tuy ông ta chỉ là một tiểu quan bát phẩm, chức quan hèn mọn nhưng lại là người công khai phản đối chiến tranh Toái Diệp nhất.
“Đây là lần thứ ba vi thần dâng tấu, xin bệ hạ nghe một lời của thần”
Sắc mặt Trương Hoán trở nên âm trầm, lật giở từng tờ một trong bản tấu rồi gấp lại ném sang một bên. Trong lòng hắn tức giận đến cực điểm. Bản tấu chương này lí lẽ sắc nhọn ý nói mỏ bạc Toái Diệp chỉ là cái cớ, nguyên nhân phát động chiến tranh là để thỏa mãn hư vinh địa vị và vinh quang đế quốc, cũng không tiếc hao phí hết một chút vật lực Đại Đường vừa mới tích trữ được, phần mộ cha mẹ già ở Trung Nguyên không ai trông coi, để lại mẹ góa con côi thở dài ai oán. Hoàng thượng cũng không lo kế dân sinh, huy động lực lượng các tiểu thành vạn dặm biên thùy, đó không phải là ý nguyện của toàn dân.
Thỏa mãn hư vinh? Đây không phải là nói thiên tử Đại Đường hắn đây sao? Một huyện lệnh bát phẩm nho nhỏ mà dám chỉ trích hắn vì thỏa mãn hư vinh mà chiến, chẳng lẽ ông ta không biết tôn ti trật tự sao? Chẳng lẽ ông ta không biết Toái Diệp là mỏ bạc tài chính trọng yếu của Đại Đường sao?
Trên dưới cả nước đều tôn nghiêm mà không kể được mất cá nhân, văn võ bá quan cả triều đều lo lắng hết lòng, hơn mười vạn tướng sĩ bỏ lại vợ con đi đến tiền tuyến Tây Vực, chiến dịch Toái Diệp đã đến giai đoạn giằng co ác liệt, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến dân tâm. Mà người này không những không hiến kế tham mưu quốc sự lại còn công khai chỉ trích cuộc chiến là bất nghĩa, tin tức này mà lan đến Toái Diệp, sẽ làm dao động quân tâm, dân tâm, ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của vài chục vạn quân dân. Vạn dặm giang sơn hiện giờ đều tập trung vào mấu chốt lúc này, chỉ có thể khuyến khích mà không thể để nhụt chí, nhưng người này không thức thời cổ xúy chiến tranh là bất nghĩa, chả lẽ mọi người đều say chỉ có mình ông ta tỉnh hay sao?
Trương Hoán đã sớm mệt mỏi không chịu nổi sau một ngày vất vả, bây giờ đột nhiên nhảy ra một kẻ làm loạn, hắn nhất thời không kiềm chế được, người này không nghiêm trị chắc chắn càng lúc càng làm nguy hại đến đại cục.
- Người đâu!
Hắn nghiêm nghị quát lên.
Mã Nguyên Anh sợ tới lạnh người, núp ở một góc trong xe đến thở mạnh cũng không dám. Lúc này một thị vệ cưỡi ngựa đi bên cạnh nghe thấy mệnh lệnh vội chạy tới:
- Xin bệ hạ ra lệnh.
Trương Hoán trầm ngâm một lúc lâu không nói. Tuy hắn là đế vương nhưng lệnh bãi quan từ tứ phẩm trở xuống lại là quyền hạn của tướng quốc cùng bộ Lại, hắn không có quyền trực tiếp bãi trừ. Nếu như lập tức cách chức người này thì sẽ gây náo loạn trong triều, bất lợi đối với chiến sự. Bây giờ chỉ có thể tạm dàn xếp, qua một thời gian nữa lại xử lý sau.
Nghĩ vậy trong lòng hắn rất buồn bực khoát tay chặn lại nói:
- Không có gì, trẫm hơi mệt một chút, lệnh cho xe tăng tốc lên.
Xe ngựa chạy nhanh hơn, qua một cây cầu đá chậm rãi dừng trước điện Lăng Khởi. Nơi này là tẩm cung của Hoàng hậu. Mỗi ngày sau khi hồi cung Trương Hoán đều lui tới đây ăn cơm. Bùi Oánh cũng vừa từ Thái Cực cung trở về không lâu, giữa trưa có thái giám báo lại là Ninh Đức Thái hậu Thôi Tiểu Phù bệnh nặng nên nàng lập tức đi tới đó, nói chuyện cùng Thái hậu suốt buổi chiều.
Nàng đang chuẩn bị bữa tối thì đột nhiên có cung nữ chạy tới bẩm báo bệ hạ đã trở lại, tâm tình có vẻ không tốt.
Bùi Oánh không biết chuyện gì xảy ra, vội vã chạy ra ngoài đón tiếp. Đi không bao xa liền gặp trượng phu nổi giận đùng đùng đang tới, nàng vội vàng thi lễ nói:
- Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.
- Hoàng hậu miễn lễ!
Nhìn thê tử ra đón khiến cho cơn tức giận của Trương Hoán giảm đi một chút. Hắn đột nhiên ý thức được cơn giận trong triều không thể đem về nhà, liền mở miệng hờn dỗi, khoát tay nói:
- Trẫm đói bụng rồi, bữa tối có chuẩn bị tốt không?
- Thần thiếp đã chuẩn bị xong, mời bệ hạ dùng bữa.
Bùi Oánh nhẹ nhàng xoay người trở về phòng, tự mình trải đệm lên ghế cho trượng phu:
- Mời bệ hạ ngồi.
Trương Hoán lắc đầu cười nói:
- Nàng cần gì làm nhiều lễ nghi như vậy khiến trẫm thấy không tự nhiên, giống như đang ở quốc yến vậy. Ở nhà mình thì cứ tùy tiện lại tốt hơn.
- Vậy nên thần thiếp mới tự mình trải đệm cho bệ hạ!
Bùi Oánh khẽ mỉm cười, lại cầm bầu rượu rót cho hắn một chén.
- Chẳng lẽ bây giờ chàng lại không có cảm giác gia đình sao?
Thê tử ngồi bên cạnh hầu hạ mình ăn cơm, hắn cảm nhận được thân hình động lòng người cùng một mùi hương hoa lan nhàn nhạt, đây là hương thơm quá đỗi quen thuộc với hắn. Tâm tình Trương Hoán dần trở nên yên tĩnh, phiền muộn mệt mỏi đều được thê tử nhẹ nhàng xoa dịu. Hắn nâng chén rượu lên chậm rãi uống một ngụm.
- Chàng cứ ăn từ từ, thiếp đi xem Thu nhi một lát rồi sẽ quay lại ngay.
Bùi Oánh sắp xếp cho trượng phu xong xuôi liền bước nhanh ra khỏi cửa, đi tới một gian phòng nữ nhân. Nàng khẽ mở hé cửa, nhìn thấy con gái đang nghiêng người nằm ngủ say trong trướng, vú nuôi ngồi bên cạnh lại đang chăm chú ngồi thêu một bao kim tuyến nên không phát hiện ra Hoàng hậu nương nương tới. Bùi Oánh cười cười lặng lẽ đóng cửa lại.
Nàng nhớ tới trượng phu liền vội vàng đi tới phòng ăn. Đi tới nơi thì thấy Mã Nguyên Anh đang ảo não khoanh tay đứng nhìn giống như vừa phạm phải lỗi gì lớn lắm. Nàng liền động tâm thấp giọng hỏi:
- Bệ hạ hôm nay làm sao vậy? Tâm tình rất không tốt. Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Vốn mọi chuyện đều tốt nhưng bệ hạ vừa đọc tấu chương can gián Thôi tướng quốc dâng lên thì tâm tình liền xấu đi như vậy. Có trách thì phải trách nô tài nhiều chuyện.
Mã Nguyên Anh cực kì uể oải, sớm biết như vậy đã không nhận dâng bản tấu đó rồi.
Bùi Oánh có chút suy nghĩ, gật gật đầu rồi xoay người đi vào phòng. Thấy trượng phu đã bắt đầu ăn cơm, nàng liền chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện hắn cười nói:
- Chàng thế nào lại không uống rượu vậy? Để thiếp cùng chàng uống một chén.
- Thu nhi đang làm gì thế?
Trương Hoán ăn một miếng cơm, mơ hồ hỏi thăm:
- Sao nàng không đến chỗ Đa Đa?
- Hôm nay chàng về muộn, tiểu tử kia không đợi được đã đi ngủ rồi. Chàng ăn từ từ thôi, cẩn thận không nghẹn.
Bùi Oánh gắp thức ăn cho trượng phu, chống cằm âu yếm nhìn trượng phu đang ăn như hổ đói. Đây mới là trượng phu mà nàng yêu thương. Nhìn hắn uy vũ như vậy, nàng tự rót cho mình một chén rồi lại rót đầy chén rượu của hắn cười nói:
- Kỳ nhi cũng rất cố gắng, đã luyện chữ hai canh giờ rồi. Chàng ăn cơm xong hãy đến thăm nó đi. Hai người vài ngày nay không gặp rồi, buổi chiều nó còn nói sẽ nhờ phụ hoàng chi bảo cho nữa!