Tô Nhĩ Mạn thấy Giang Mộ Hạ Đạt Kiền có những động thái “ thiện chí” như vậy nên trong lòng cảm thấy vui mừng như muốn phát điên. Tô Nhĩ Mạn cố tỏ ra bình thản như Giang Mộ Hạ Kiền Đạt, nhưng đằng sau ngữ khí bình thản của ông ta lại là sự lo lắng đối với việc giải quyết khốn cảnh của Hồi Hột lúc này. Tô Nhĩ Mạn nhấp một ngụm trà rồi từ từ nói: “ Ta lần này tới đây là muốn cùng thương lượng với Tể tướng để tìm ra biện pháp đưa Hồi Hột thoát ra khỏi khốn cảnh lúc này. Hiện nay có nhiều tin tức đồn thổi rằng trong nội bộ Hồi Hột chúng ta đang chia rẽ thành hai phái. Ta cho rằng điều này là không đúng sự thật. Trong hoàn cảnh lúc này mọi người cần phải đoàn kết với nhau mới có thể vượt qua được cái tao đoạn này.”
Giang Mộ Hạ Kiền Đạt vẫn bình thản lắng nghe Tô Nhĩ Mạn, ông ta không hề bộc lộ bất cứ thái độ gì cả, chỉ cười nhạt nói: “ Vậy thì theo quốc sư, biện pháp tốt nhất mà chúng ta có thể làm hiện nay là gì?”
“ Ngoại viện” Tô Nhĩ Mạn nói hai chữ đó với thái độ quả quyết dứt khoát. Đây là phương án mà ông ta cho là khả thi nhất: “ Tất nhiên là chúng ta phải có sự giúp đỡ ở bên ngoài thì mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này được. Bây giờ bất kể là Đại Đường hay Đại Thực trợ giúp chúng ta cũng không phải là vấn đề quan trọng gì nữa. Mà vấn để trọng yếu nhất lúc này là vấn đề sinh tồn của cả Hồi Hột”
Giang Mộ Hạ Kiền Đạt nghe Tô Nhĩ Mạn nói vậy cười ha hả: “ Trước đây chẳng phải quốc sư đã nói rằng khả năng chúng ta nhận được sự viện trợ của Đại Thực là rất lớn. Sao bây giờ lại nói đến việc nhận viện trợ của Đại Đường là sao?”
Tô Nhĩ Mạn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “ Thật ra thì ta cũng không phản đối gì việc nhận viện trợ của Đại Đường, nhưng hiện tại thì khả năng này là không thể nữa rồi. Nếu như Dược La Cát Linh còn ở Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì còn có thể, nhưng bây giờ ông ta đã đóng đô ở phía đông rồi. Dĩ nhiên Đại Đường sẽ không bao giờ viện trợ vật tư cho chúng ta lần nữa đâu. Cho nên chúng ta chỉ có thể hy vọng vào Đại Thực thôi”
“ Đại Thực” Giang Mộ Hạ Đạt Kiền lắc đầu, nói bằng một giọng khinh thường: “ Đại Thực đã từng nói rằng Hồi Hột và Đại Thực là chiến hữu và huynh đệ của nhau, vậy thì bọn chúng nên biểu hiện rõ ràng ra mới phải. Người ta nói huynh đệ đồng cam cộng khổ, vậy mà cho tới hôm nay ngay cả một một hạt thóc, một lạng trà nào được đưa tới đây cả. Ông thử nói xem vậy ta nào có thể tin tưởng vào cái thứ huynh đệ mà bọn họ nói chứ”
“ Tể tướng có biết nguyên cớ của việc này là vì sao không” Tô Nhĩ Mạn dần dần dẫn dắt Giang Mộ Hạ Đạt Kiền đến vấn đề thực sự mà ông ta muốn để cập: “ Chẳng lẽ Tể tướng chưa nghe Diệp Cáp Nhã nói gì sao”
“ Chẳng phải quốc sư đã nói chúng ta chưa đủ cần lao, chăm chỉ hay sao”
“ Chính là nguyên nhân này đây” Cả người Tô Nhĩ Mạn di chuyển về phía trước một chút, ông ta thấp giọng nói: “ Thật ra thì Đại Thực cũng không bắt chúng ta nhất định phải tấn công Đại Đường, mà chỉ cần chúng ta có một vài hành động cụ thể, ví dụ như tiêu diệt đám người Hiệt Kiết Tư đang được Đại Đường hậu thuẫn kia chẳng hạn. Để qua đó chúng ta cho Đại Thực thấy tinh thần thượng võ của Hồi Hột chúng ta là đủ rồi. Khi đó lương thực sẽ không ngừng được đưa tới. Nhưng mọi vấn đề lại đều do Khả Hãn quyết định, chỉ có điều bây giờ ông ấy quá đam mê tửu sắc mà quên đi tất cả”
Nói tới đây, Tô Nhĩ Mạn ngừng lại, ông ta liếc mắt nhanh chóng nhìn về phía Giang Mộ Hạ Đạt Kiền một chút, thấy vị Tể tướng này cúi đầu trầm tư không nói. Ông ta liền biết rằng mình đã nói trúng tâm tư của Giang Mộ Hạ Đạt Kiền. Tô Nhĩ Mạn lại nói tiếp: “ Ta hôm nay đặc biệt tới bái phỏng tướng quốc chính là muốn cùng tướng quốc bàn bạc xem chúng ta có cần thiết phải lật đổ Khả Hãn hay không”
“ Lật đổ Khả Hãn?” Giang Mộ Hạ Đạt Kiền nghe xong, liền ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào Tô Nhĩ Mạn đang ngồi đối diện. Ánh mắt của ông ta híp lại , rồi khi ánh mắt ấy chạm vào ánh mắt của Tô Nhĩ Mạn thì cả hai lập tức cùng nhau cười hăng hắc.
“ Hắn muốn giết ta thật sao?” Hiệt Kiền Già Tư bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của ông ta chăm chú nhìn vào Giang Mộ Hạ Đạt Kiền. Hiệt Kiền Già Tư bình thường thì suy đồi, chác táng, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ hăm dọa ép bức người khác, khiến cho vương cung Hồi Hột bây giờ thật xơ xác, tiêu điều.
Giang Mộ Hạ Đạt Kiền đạp lại bằng một giọng quả quyết: “ Đúng là như vậy, lúc trưa nay ông ta tới gặp thần, nói rất nhiều. Nhưng cuối cùng cũng chỉ kết luận lại là muốn thần cùng tham gia âm mưu lật đổ Khả Hãn với ông ta”
“ Có phải hắn nói sẽ ủng hộ ngươi làm tân Khả Hãn phải không” Hiệt Kiền Già Tư lạnh lùng hỏi Giang Mộ Hạ Đạt Kiền.
“ Quả thật là ông ta có nói như thế, nhưng thần vì nghĩ rằng cần để cho ông ta tin tưởng , tránh làm chó cùng rứt giậu, nên có nói mấy câu khích lệ ông ta mà thôi. Còn thần tuyệt đối trung thành với Khả Hãn, có mặt trời làm chứng thần nào dám phản bội Khả Hãn cơ chứ. “ Hiệt Kiền Già Tư nghe Giang Mộ Hạ Kiền Đạt nói mà không thèm phản ứng một lời nào cả. Ánh mắt của ông ta trở nên u ám, âm hiểm. Hiệt Kiền Già Tư đang nghĩ trong lòng: Con ruồi xanh kia sao có thể từ bỏ châm chích quả trứng chứ. Cho nên những vấn đề mà Giang Mộ Hạ Kiền Đạt nói chẳng có điểm nào thật cả. Hắn phải như thế nào thì Tô Nhĩ Mạn mới tìm đến, rồi vì sao Tô Nhĩ Mạn đến gặp hắn từ lúc trưa mà đến tận bây giờ là buổi tối hắn mới bẩm báo. Trong khoảng thời gian ấy Giang Mộ Hạ Đạt Kiền suy tính cái gì đây. Không cần phải nói cũng biết hắn ta chắc chắn nghĩ khả năng lên làm Khả Hãn Hồi Hột của mình. Chỉ có điều trong tay không quân không quyền nên không dám lỗ mãng mà thôi.
Im lặng một hồi lâu sau, Hiệt Kiền Già Tư mới thản nhiên hỏi tiếp: “ Lão ta còn nói gì nữa không:”
Giang Mộ Hạ Đạt Kiền làm ra vẻ hết sức khẩn trương, lưỡi ông ta liếm qua liếm lại trên cặp môi khô khốc. Chần chừ một chút rồi nói : “ Lão ta còn nói, trước mắt Hồi Hột chúng ta có hai việc cần phải làm ngay, một là diệt trừ hết bọn người Hiệt Kiết Tư, còn chuyện khác chính là phải nhân lúc Đại Đường chưa giúp đỡ bọn người Dược La Cát Linh trở nên hùng mạnh mà nhanh chóng tiêu diệt chúng, trừ đi mối họa về sau”
Thật ra thì ý kiến thứ hai về việc tiêu diệt Dược La Cát Linh chính là chủ ý của Giang Mộ Hạ Kiền Đạt. Ông ta tiện thể mượn lời Tô Nhĩ Mạn để nói ra điều ông ta toan tính. Hiệt Kiền Già Tư nghe xong, lặng yên không trả lời ngay. Không khí trong cung điện lúc này rất yên tĩnh. Hiệt Kiền Già Tư trầm tư một lúc lâu rồi mới nói: “ Đám ngươi Hiệt Kiết Tư chỉ là một lũ chuột nhắt gan nhỏ không thể làm được chuyện lớn gì cả, nên tạm thời chúng ta không cần để ý. Nhưng Dược La Cát Linh thì đúng là một mối đại họa, cho nên phải nhanh chóng tiêu diệt chúng, đợi đến đầu mùa xuân ta sẽ phát binh thảo phạt. Chuyện này ngươi không cần nói lại nữa”
Nói tới đây, trên mặt của Hiệt Kiền Già Tư nở một nụ cười ôn hòa và đầy hàm ý. Ông ta nói với Giang Mộ Hạ Kiền Đạt bằng một giọng thân tình: “ Khanh hãy tạm thời gác lại các công việc nội chính mà giúp trẫm trấn an nạn dân du mục đi đã”
Giang Mộ Hạ Kiền Đạt cuối cùng cũng như cởi được cả tấm lòng. Sự ân tình và thái độ của Khả Hãn khiến cho ông ta cảm động không dứt. Ông ta liền cung kính dập đầu một cái cúi lạy Hiệt Kiền Già Tư, giọng nói run run xúc động: “ Thần nguyện vì Khả Hãn mà cúc cung tận tụy cho tới chết mới thôi”
Hiệt Kiền Già Tư đợi cho Giang Mộ Hạ Kiền Đạt đi khỏi, thì nét mặt ông ta đang tươi cười ông hòa bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự lạnh lùng sắc sảo. Ông ta xoay người lại, vội ra lệnh cho tên thị vệ: “ Lập tức nói Hữu Sát Đại tướng quân đến gặp ta ngay”
Chốc lát sau, Hồi Hột Hữu Sát Đại tướng quân Ban Đạt Cái nhanh chóng bước vào trong cung điện. Hắn khom mình thi lễ: “ Tham kiến Khả Hãn”
Trong ánh mắt của Hiệt Kiền Già Tư lúc này lộ ra đầy sát cơ. Ôn ta lập tức hạ lệnh cho Ban Đạt Cái: “ Ngươi lập tức triệu tập quân đội, bao vây phủ đệ của Tô Nhĩ Mạn cho ta. Phải bao quát cả Tô Nhĩ Mạn bên trong nữa. Sau đó giết tất cả bọn chúng không được để bất cứ ai sống sót. Nếu tìm thấy bất cứ danh sách gì thì phải lập tức báo cáo ngay cho ta”
nt--> ��t bọn họ phải dọc theo sông Hoàng Hà để xuôi nam.