Khang Minh cười xấu hổ, ông ta tự thấy rằng bản thân mình được Thi Dương hỏi ý kiến thật là dư thừa. Đường quân thực lực như thế thì trong mắt làm sao có thể coi Cát La Lộc kia là gì chứ. Đây nhất định là kế sách của bọn họ rồi. Nghĩ đến đây tinh thần của Khang Minh trở nên phấn chấn hơn nhiều. Ông ta chắp tay hướng Thi Dương nói: “ vậy ta đây xin đi trước, chúc Thi tướng quân ra quân đắc thắng, lại lập nên kỳ công mới”
“ Khang chưởng quỹ hãy bảo trọng” Thi Dương cũng chắp tay đáp lễ, rồi hắn suất lĩnh hơn nàn kỵ binh giục ngựa lao đi về hướng bắc như một trận cuồng phong.
Một lúc lâu sau, những đơn vị Đường quân còn lại trong Yêu Long thành cũng rút đi hết. Trong thành lúc này không khí trở nên rất yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh ấy cũng chẳng duy trì lâu bởi vì rất nhanh sau đó trên đường cái đã vang lên những tiếng huyên náo ầm ĩ lắm. Đó là mấy trăm tên Túc Đặc quyết tâm ở lại, bây giờ dưới sự chỉ dẫn của vài tên trưởng lão trong thương hội, cùng nhau tụ tập, hùng hổ đến trước “ Chính vụ thự” của Yêu Long thành để đập phá: “ Phá hết! Đốt hết cho ta” Đám người Túc Đặc kia sục sôi, đây kích động. Có nhiều người nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi bằng cách lấy những tảng đá ném thẳng về phía tấm bảng “ Chính vụ thự” treo ở trước cửa kia.
Những trận mưa đá từ phía những người Túc Đặc kia cứ thế trút xuống tấm biển của “ Chính vụ thự” . Chốc lát sau, tấm biển gỗ đã bị đá ném thủng lỗ chỗ và cuối cùng thi cũng rơi đổ ầm ầm xuống mặt đất. Tấm biển đề “ Yêu Long thành chính vụ thự” rơi xuống vỡ làm năm sáu mảnh, ngay lập tức cả trăm tên Túc Đặc điên cuồng xông lên giẫm đạp lấy nó cho hả giận, khiến cho cả tấm biển gỗ to lớn lúc trước giờ đây chỉ còn là đống gỗ vụn ngổn ngang.
“ Hãy đạp nát tất cả phòng ốc ở chỗ này cho ta” Một tên trưởng lão tỏng thương hội quát to ra lệnh cho những tên tay chân còn lại. Ngay lập tức, mấy trăm tên Túc Đặc đầy kích động, rầm rầm riến lên phá vỡ đại môn, để xông vào bên trong. Bọn chúng điên cuồng đập phá tất cả các đồ đạc, những gì nhìn thấy ở bên trong: Bàn làm việc, giá đựng tài liệu giấy tờ, các giương hộp, cửa và cửa sổ nữa. Tất cả những thứ này đều bị lũ điên cuồng kia đập phá cho nát bét, hư hỏng hoàn toàn, hay bị ném chỏng chơ ra ngoài đường. Sau cùng người ta thấy xuất hiên từ “ Chính vụ thự” đó một đám khói đen thoát ra, rồi đến ngọn lửa hừng hực bùng cháy thiêu rụi cả “ Chính vụ thự” . Và như vậy “ Chính vụ thự “ của Đường quân đã bị những tên Túc Đặc ngoan cố thiêu rụi. và tấm biển “ A Đồ Mộc trấn” một lần nữa lại được treo lên.
Ngay sau khi “ Chính vụ thự” bị đập phá, những tên Túc Đặc trẻ tuổi bây giờ như những con ngựa bất kham, chúng bắt đầu tiến hành đập phá, vơ vét và cướp bóc tài sản còn lại trong các của hàng của những người Túc Đặc đã chạy theo Đường quân. Trong số những quán hàng, cửa hiệu đó thì Yêu Long khách sạn của Khang Minh là bị đạp phá, vơ vét nặng nhất. Tất cả các gia cụ, đồ trang sức, những đồ bày biện trang trí đáng giá một chút cũng đều bị bọn chúng cướp đi hết. Thậm chí ngay cả thực phẩm dự trữ cùng như rượu ở trong hầm cũng bị bọn chúng vơ vét sạch sẽ.
Trên khắp các ngõ ngách, các con đường lớn nhỏ, những người Túc Đặc còn lại từ già trẻ, gái trai đều đổ ra ăn mừng. Bọn họ nâng chén uống rượu hô to rằng mình đã được tự do rồi. Và tất cả những gì ở Yêu Long thành này mà có liên quan đến Đại Đường thì cũng đều bị họ đập phá hay thiêu hủy hết. Ngay như cái bến thuyền ở Yêu Long hồ mà Đường quân vừa mới bắt đầu cho xây dừng và bắt đầu hình thành cũng bị những kẻ cực đoan này đốt phá đi hết. Lúc này bọn họ chỉ còn biết đến Đại Thực, đến Cát La Lộc: “ Đại Thực vạn tuế, A Đồ Mộc vạn tuế, Cát La Lộc vạn tuế” Tiếng reo hò vang động khắp cả thiên không.
Những kẻ đầu não ở trong thương hội, lúc này trịnh trọng đứng ra tuyên bố rằng ngày hôm nay chính là ngay tự do của những người Túc Đặc ở trấn A Đồ Mộc này. Đây sẽ mãi mãi là kỉ niệm không bao giờ quên cho con cháu của bọn họ đời sau.
Cuộc ăn mừng ngày “ độc lập” của những người Túc Đặc kia cứ thế cho đến lúc hoàng hôn, khi có một gã đưa tin thông báo: “ Người Cát La Lộc đến, người Cát La Lộc đến”
Những người Túc Đặc kia sau khoảng thời gian sung sướng vì được “ tự do” mới dần dần trở lại bình thường. Bọn họ rời khỏi nơi ăn uống nhảy múa vừa rồi để trở về nhà của mình. Bảy tên trưởng lão trong thương hội, rất phấn khích đi ra tận lộ khẩu để nghênh đón bọn người Cát La Lộc đang đến kia.
Sắc vàng rực của trời chiều đã dần dần biến mất thay vào đó là hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, bóng tối đã bắt đầu buông xuống. Nó len lỏi khắp ngóc ngách của khu rừng rậm càng làm tăng thêm cái vẻ âm u, tăm tối của nơi đây giống như cái tên gọi Hắc Ám lâm của nó. Màn đêm đã bắt đầu buông xuống, trong cái không gian nhập nhoạng tối nhọ mặt người này, người ta bắt đầu cảm nhận được tiếng bước chân hành quân đang làm rung chuyển cả con đường cái nơi đây. Bến tàu, nhà cửa, chùa chiền tất cả dường như đều được phủ lên một màu ảm đmạ tang tóc của máu.
Bảy vị trưởng lão trong thương hội đang đứng ở lộ khẩu, những trận gió đêm thổi qua khuôn mặt của họ. Ai nấy đều sốt ruột, thấp thỏm. Trong tay của các vị trưởng lão này chính là bức tín thư cam kết do chính ta tù trưởng A Đặc Lôi viết để làm tin. Bức tín thư này chính là chút hy vọng, an ủi duy nhất đối với bọn họ.
“ Đến rồi, đến rồi” Một người trong số bọn họ nhìn thấy gì đó liền hô lên. Đúng là hắn đã nhìn thấy một một dòng nước lũ không có giới hạn đang di chuyển về tới chỗ bên này. Đến lúc này bảy người đều đã nhận ra đây là kỵ binh Cát La Lộc, bọn họ tay cầm mâu ngắn, mặc áo giáp đen, trên mũ giáp có những sợi tua đen đang tung bay đón gió. Đây chính là loại giáp nhẹ mà Đại Thực vẫn trang bị cho quân đội. Đội quân ấy đi không nhanh lắm, chỉ nghe thấy những âm thanh trầm thấp phát ra từ những bước chân
hành quân. Ở đây vẫn còn tồn tại lời thề ước do Quang Minh vương của Ma Ni Giáo phát thệ khi nghênh tiếp thắng lợi, nhưng từ đội quân đang di chuyển trong cánh rừng rậm kia người ta chỉ thấy một đội quân đằng đàng sát khí. Xem ra lời thề cổ xưa có cũng có mấy phần quỷ dị rồi.
Khi đội quân kia tiến lại gần hơn lộ khẩu, bảy tên trưởng lão trong thương hôi mới cảm nhận được sát khi dàn dụa phát ra từ mỗi gương mặt, ánh mắt kia. Sự bất an, lo lắng bắt đầu xuất hiện trong suy nghĩ và ý thức của bọn họ, nhưng đến bây giờ thì còn thay đổi được gì nữa chứ, tất cả đều đã chậm mất rồi.
Tên trưởng lão đứng đầu thương hội vẫn nhẫn nại, tiến lên phía trước, hắn nâng bức tín thư do A Đặc Lôi viết lên cao quá đỉnh đầu, rồi cất cao giọng nói: “ Thương hội Túc Đặc xin hoan nghênh các vị dũng sĩ Cát La Lộc đã tới đây”
Đội quân kia dừng lại, chốc lát sau, một tên thủ lĩnh tiến lên. Hắn khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, và hắn không phải ai xa lạ, mà chính là Diệp hộ Đa Đồ của bộ tộc Đạp Thực Lực ở Cát La Lộc. Nhiệm vụ tấn công Yêu Long thành lần này do hắn cùng hai vạn quân đảm nhiệm.
“ Đường quân đâu” Đa Đồ không thèm nhìn mặt những thương nhân Túc Đặc này, mà lạnh lùng hỏi.
Vị trưởng lão thủ lĩnh trong thương hội rất hiểu và biết rõ về còn người của Đa Đồ, nên bản thân ông ta trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tự hỏi người đến tại sao lại là Đa Đồ, chẳng phải đã nói rằng A Đặc Lôi sẽ đem quân đến đây hay sao? Ông ta hồi hộp, lo lắng, tim đập nhanh hơn, bên ngoài vẫn cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt nói: “ Bẩm Diệp Hộ, Đường quân nghe tin chiều tối này các dũng sĩ Cát La Lộc sẽ tới đây, nên sợ hãi mà rút quân đi rồi. Khi đi bọn chúng mang theo rất nhiều các loại vật tư cũng như lôi kéo những người bình dân khác, cho nên tốc độ di chuyển của chúng sẽ rất chậm. Nếu như Diệp Hộ cho quân truy kích bây giờ thì có thể đuổi kịp bọn chúng. Quân số của Đường quân chỉ có khoảng năm ngàn người thôi”
Nhưng Đa Đồ lại không hề có biểu hiện gì là để ý đến những lời nói của ông ta, ngược lại tên Diệp Hồ này lại đưa mắt về phía một vị trưởng lão có dáng người cao gầy khác, và lạnh lùng nói: “ Chúng ta vượt đường xa tới đây, nên giờ đây đã rất mệt mỏi rồi. Ta lệnh cho các ngươi trong một canh giờ phải chuẩn bị cho đử một ngàn con dê béo, năm trăm thùng rượu bồ đào và một ngàn nữ nhân. Đồng thời các ngươi phải chuẩn bị phòng ốc đầy đủ cho hai vạn chiến binh của chúng ta nghỉ ngơi. Đợi khi chúng ta nghỉ ngơi hồi phục rồi, sẽ thay các ngươi truy sát Đường quân, thế là lợi cho các ngươi lắm rồi”
“ Một ngàn nữ nhân” sao? Tất cả bảy vị trưởng lão trong thương hội nghe như sét đánh ngang tai, ai nấy đều choáng váng như chân bước xuống vực sâu vậy. Lúc này trong thâm tâm của tất cả bọn họ đều hối hận vì đã gieo trứng cho ác. Vị trưởng lão đứng đầu liền dân bức tín thư có lời hứa của A Đặc Lôi lên Đa Đồ, giọng nói của ông ta run run, như bất cam lòng: “ Thưa Diệp Hộ, địa tù trưởng A Đặc Lôi của các ngài đã hứa sẽ đảm bảo lợi ích của những người thương nhân Túc Đặc chúng tôi rồi cơ mà”