Lý Tô trong cơn tuyệt vọng vung kiếm tự vận, thân thể của hắn từ trên thành lâu cao cao té xuống làm bắn ra một đám máu.
Bùi Oánh sợ ngây người, một lúc lâu nàng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một vẻ đau đớn sâu sắc. Nàng từ từ cúi mái đầu xinh đẹp xuống.
Lúc này, Đan Phượng môn chậm rãi mở ra, phượng giá của Bùi Oánh đi ra sân rộng trước Đan Phượng môn, dừng ở trước mặt Hạ Lâu Vô Kỵ cùng năm vạn binh lính. Bùi Oánh đi ra khỏi xa giá, nàng nhìn binh lính đông đảo cùng Hạ Lâu Vô Kỵ đằng đằng sát khí . Nàng hít một hơi thật sâu rồi cao giọng nói: “ Bọn họ đã hạ vũ khí, ta lấy thân phận Đại Đường Hoàng Hậu mệnh lệnh cho các ngươi, không cho phép giết bừa một người nào.”
Hạ Lâu Vô Kỵ nhảy xuống ngựa, khom người đáp: “ Thần xin tuân theo ý chỉ của nương nương!”
Hắn đột nhiên xoay người, âm thanh dõng dạc truyền ra thật xa. “ Hoàng hậu nương nương có chỉ, chính biến đã bình ổn, không cho phép giết bừa một người nào.”
“ Đại Đường Hoàng Hậu vạn tuế! Vạn tuế!” Tiếng hoan hô lập tức bay vút lên trong không trung Đại Minh Cung, vang vọng giữa đất trời.
Tháng sáu năm Đại Trị thứ tám. Một hồi chính biến vội vàng đẻ non tại Đại Minh Cung, bởi vì Hoàng Hậu Bùi Oánh kịp thời xuất hiện đã bình ổn một cuộc quân Đường tự giết lẫn nhau sắp sửa bộc phát. Rơi vào cùng đường, Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô tự sát thân vong. Mặc dù đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ không bộc phát xung đột cùng Vũ Lâm Quân, nhưng bọn hắn cũng không buông tha quan viên tham gia chính biến. Những đội binh lính bắt đầu bắt các quan viên tham gia chính biến tại mỗi phường Trường An. Trương Phá Thiên trong cơn tuyệt vọng uống thuốc độc tự sát. Bùi Hữu, Thôi Hiền, Sở Hành Thủy, Phòng Tông Yển .v..v... các quan lớn lúc trước tất cả biến thành tù nhân chờ đợi hoàng thượng quyết định. Lúc này, tất cả mọi người biết, với lòng dạ độc ác của Trương Hoán thì một trận giết hại thảm thiết là không thể tránh né .
Tại Hàm Dương, hai người Hàn cùng Lý Bí đang quỳ gối trước mặt Trương Hoán, khẩn cầu hắn buông tha cuộc giết hại sắp sửa bắt đầu.
“ Bệ hạ nên suy nghĩ thay bọn họ một chút. Tại sao bọn họ lại bí quá hoá liều, thậm chí bao gồm ba vị Tướng Quốc tiền nhiệm cùng một vị hiện nhậm chức Tể Tướng, cả Sở Tướng Quốc, Bùi Tướng quốc còn có Phòng Tướng Quốc. Những người này đều từng là cựu thần hết lòng lo lắng vì bệ hạ vừa mới đây. Bọn họ cũng là bị gia tộc làm cho không đường có thể đi. Thế gia mất đi ruộng đất, cũng có ý nghĩa gia tộc bọn họ sẽ sụp đổ. Bọn họ thật sự là làm vì bất đắc dĩ! Khẩn cầu bệ hạ để ý tới bọn họ nhiều năm gắng sức vì bệ hạ mà tha cho tính mạng của bọn họ đi!”
Hàn than thở khóc lóc, liên tiếp dập đầu trên mặt đất không ngừng. Lý Bí bên cạnh cũng hạ giọng cầu khẩn: “ Bệ hạ nếu đã ban bố thực danh chế ruộng đất thì thế gia suy bại đã không thể tránh né. Hơn nữa, cấp cho các thế gia Bùi, Thôi, Sở vạn khoảnh ruộng đất cũng là bệ hạ năm đó chính miệng đồng ý. Hiện tại lại tước đoạt ruộng đất của bọn họ đã là thất tín trước. Nếu như bệ hạ lại giết chóc chắc chắn sẽ làm nguội lạnh lòng thần phục của tuyệt đại bộ phận quan trong triều, làm dao động nền tảng lập quốc của Đại Đường! Chuyện này cực kỳ quan trọng, thần khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại rồi sau đó hãy làm. Chớ để vì một cơn xúc động nhất thời mà phẫn nộ mang đến thương tổn không thể xóa nhòa cho tương lai Đại Đường. Bệ hạ, xin lưu lại cho thế gia một chút tôn nghiêm cuối cùng đi!”
Trương Hoán chắp tay đằng sau nhìn ngoài cửa sổ không nói năng gì. Hai người Hàn, Lý khổ công khuyên can thì hắn làm sao không nghĩ tới đây? Tất cả nảy sinh ở Trường An hắn đã nhận được báo cáo mới nhất do Hạ Lâu Vô Kỵ gửi tới. Hắn cũng hoàn toàn thật không ngờ vợ của mình lại đứng ra, cứu vãn việc quân Đường tự giết lẫn nhau. Lúc này trong lòng hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn. Làm một bậc đế vương, đứng trước đấu tranh quyền lực hắn không thể có bất cứ lòng thương hại gì. Để phòng ngừa thế gia triều chánh lại trỗi dậy, hắn đã mưu đồ nhiều năm đối với thế lực khổng lồ của vài đại thế gia. Rốt cục đợi được cơ hội hôm nay, lấy tội tạo phản mà ra một đòn san bằng gia tộc bọn họ, hắn tuyệt đối muốn xuống tay.
Nhưng hắn cũng biết rõ ràng, nếu như mình thực sự giết cả nhà Bùi gia, Thôi gia, vậy Bùi Oánh cùng Thôi Trữ liền không cách nào đứng chân ở trong cung, mấy đứa con trai của hắn đều sẽ sinh ra chia rẽ không thể đền bù với hắn. Không chỉ có như thế, hắn cũng biết tuyệt đại bộ phận triều thần trong triều đều đồng tình với mấy đại thế gia này. Dù sao vẫn có đủ loại liên lạc mật thiết mà phức tạp, sau khi giết hại đẫm máu thì những đại thần còn lại cũng từ đó bằng mặt không bằng lòng với hắn. Còn Đại Đường cường thịnh và phục hưng thì cũng không thể nào nói đến nữa. Từ điểm này mà nói, thanh đao này lại hoàn toàn không thể chém xuống. Vì chuyện này, hắn đã suy nghĩ suốt một tháng mà vẫn luôn khó có thể quyết định. Nhưng Bùi Oánh ra mặt liền giống như một quả cân cuối cùng thêm vào sự thăng bằng tế nhị, làm cho Trương Hoán rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng.
Hắn quay đầu nói với Hàn và Lý Bí: “ Vì sự ổn định của Đại Đường ta, trẫm đồng ý với lời khẩn cầu của các khanh, bỏ qua cho tánh mạng của bọn họ. Nhưng ý đồ phát sinh chính biến của bọn họ lại phạm vào tội lớn tày trời. Tội không thể tha thứ, trẫm quyết định bãi miễn tất cả chức quan của Bùi Hữu, Thôi Hiền, Phòng Tông Yển, Lý Kiều cùng tất cả những ai tham gia và trù tính, tước đoạt tước vị từ quan của Sở Hành Thủy, Trương Phá Thiên, Trường Tôn Nam Phương. Mặt khác, con cháu Thất Đại Thế Gia Thôi, Bùi, Phòng, Vi, Sở, Trương, Vương phàm là không có công danh, dựa vào môn ấm thu được chức quan đều cùng bãi miễn hết, tước chức cho làm dân. Chỗ trống trong quan viên sẽ do tiến sĩ trúng tuyển từ khoá trước nhậm chức. Hai vị, các khanh có thể đón nhận quyết định này của trẫm?”
Hàn cùng Lý Bí nhìn nhau, mặc dù quyết định này của hoàng thượng có lẽ vẫn hơi độc ác, nhưng dù sao hắn tha tính mạng cho đám người Thôi, Bùi. Thế này đã là đặc biệt khai ân đối với những kẻ chính biến không thành. Hai người tỏ vẻ đồng ý với tất cả, Hàn lại hỏi: “ Bệ hạ, nếu Phòng Tướng Quốc bị bãi tướng, vậy có thể chọn người thay ông ta?”
Trương Hoán không chút nghĩ ngợi, liền đáp không chút do dự: “ Trẫm quyết định bổ nhiệm Thứ Sử Ích châu Bùi Minh Viễn làm Hộ Bộ Thượng Thư, Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, tiếp nhận tướng vị của Phòng Tông Yển. Mặt khác, trong lúc trẫm vắng mặt ở Trường An thì Thái Tử tiếp tục Giám Quốc. Hy vọng các Tướng Quốc phụ tá thật tốt cho nó, không nên lại để xảy ra việc làm trẫm thất vọng.”
Cuối tháng tám năm Đại Trị thứ tám, sau khi trải qua hơn hai tháng đường sá xa xôi thì đoàn của Trương Hoán rốt cục đã đến Toái Diệp Đô Đốc phủ là Di Bá Hải. Giờ phút này Di Bá Hải đã là giữa mùa thu, từng mảng màu vàng óng và màu đỏ tô điểm cho hai bờ Đại Hồ, nhuộm hết cả tầng tầng lớp lớp rừng cây. Trương Hoán đứng ở trên tường thành của thành Đại Hồ đưa mắt nhìn ra phương xa. Đại Hồ sóng nước mênh mông, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài chiếc thuyền mượn gió tây từ thành Di Bá ở bờ bên kia lướt nhanh mà đến. Trải qua gần hai năm từng bước xâm chiếm, lưu vực Di Bá Hải đã hoàn toàn bị quân Đường chiếm đoạt. Người Hồi Hột vốn chiếm đóng bờ đông Di Bá Hải, cũng bởi vì quốc nội Hồi Hột gặp nguy cơ nghiêm trọng mà bị buộc phải từ bỏ. Hiện tại Hồi Hột đã hoàn toàn co cụm lại, phía tây Kim Sơn đã không còn người Hồi Hột nào. Cùng đứng thị sát trên tường thành với Trương Hoán còn có Tây Vực đô hộ, Toái Diệp Đô Đốc Vương Tư Vũ và Đô Binh Mã Sử thành Đại Hồ Thi Dương, cùng với rất nhiều tướng lãnh cao cấp ở Toái Diệp.
“ Hai năm nay các ngươi ngăn các thương đội người Túc Đặc, xem ra làm được không ít công lao.” Trương Hoán nhìn con nuôi Thi Dương của mình mà khẽ cười nói. Thi Dương rời khỏi Trường An từ năm Đại Trị thứ tư tới nay. Suốt bốn năm đã qua, hắn mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng đã thân kinh bách chiến, được máu và lửa thử thách, hắn hoàn toàn không còn non nớt như chúng bạn cùng lứa mười tám tuổi. Hắn đã là một vị tướng quân hoàn toàn có thể tự mình tác chiến. Sự thực cũng là như thế, trước mắt hắn chính là Thống soái tối cao của hơn một vạn quân Đường đóng quân tại lưu vực Di Bá Hải, gánh vác đồng thời trách nhiệm phòng ngự Hồi Hột tây tiến cùng ngăn chặn nguồn vật tư từ phía tây chuyển cho Hồi Hột. Mặc dù trước mắt thì hoàng đế bệ hạ là cha nuôi của Thi Dương, nhưng Thi Dương tuyệt không muốn cho người khác biết chân tướng điều này. Hắn lập tức khom người đáp: “ Hồi bẩm bệ hạ, lúc mới phong tỏa thần có thu hoạch rất nhiều, liên tục phá đại án. Nhưng một năm gần đây bởi vì Đại Thực nghiêm cấm chuyển vật tư sang đông nên đại án đã rất ít. Có bắt được phần lớn là thương nhân nhỏ vì món lợi con con bí quá hoá liều, hơn nữa cũng càng ngày càng ít. Từ tháng trước đến bây giờ, thần đã không một lần thu được hàng hóa vận chuyển. Không chỉ có như thế, còn có lượng lớn người Hồi Hột trốn đến.” style='mso-special-character:line-break'>