• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Nói một cách đơn giản thì, hồn phách của ta lạc vào trong thân thể của thái hậu các ngươi”. Nhìn miệng Tử Ngọc há to đến độ có thể nhét vừa một trái trứng, Đường Đường dùng phương pháp đơn giản nhất giải thích một lần nữa cho nàng hiểu.
” Điều này. . . . . . Như thế nào có thể. . . . . .” Tử ngọc kinh hãi lắp bắp nói không nên lời, gương mặt hiện rõ sự không thể tin tưởng được, chăm chú nhìn Đường Đường.
“Được rồi, ta đã đem lai lịch của mình nói cho ngươi biết, chính là hy vọng sau này ở trong hoàng cung, ngươi có thể giúp đỡ ta. Về phương diện này, hiện tại ta không thể tin tưởng một ai, chỉ có thể tín nhiệm ngươi. Ngươi có thể trở thành thân tín của ta không? Ngươi có nguyện ý giúp ta không?”. Đường Đường mặc kệ Tử Ngọc có tin vào chuyện nàng đã kể hay không, nàng chỉ cần Tử Ngọc trả lời khẳng định.
Nếu nàng trả lời YES, sau này các nàng cùng hợp tác nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nếu nàng trả lời NO, Đường Đường sẽ khiến nàng không thể nhìn thấy mặt trời buổi sớm mai.

Cố gắng gạt bỏ tất cả mọi sự uy hiếp có thể đối với bản thân mình, chính là điều trọng yếu mà Chung đức Long đã khuyên răn nàng.
“Nô tỳ thề sống chết đi theo thái hậu.” Tử ngọc cúi đầu tự hỏi bản thân một chút, sau đó ngẩng đầu, biểu tình trên mặt hiện rõ sự trung thành nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
“Tốt lắm, Tử Ngọc tỷ tỷ, cám ơn ngươi.” Được một lời khẳng định của Tử Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trầm tĩnh lại, nhìn Tử Ngọc mỉm cười rạng rỡ.
Nghe thấy thái hậu nương nương bình thường luôn có vẻ cao cao tại thượng gọi mình là Tử Ngọc tỷ tỷ, trong lòng Tử Ngọc nhất thời không biết cảm giác vừa nảy sinh đó là gì. Nhìn đôi mắt trong sáng hồn nhiên của Đường Đường, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, vì đã không trả lời No.
Tuy rằng thời gian mà nàng ở bên cạnh Đường Đường chưa được bao lâu, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, thái hậu hiện thời so với thái hậu trước kia lợi hại hơn rất nhiều. khi nàng cười rất hồn nhiên đáng yêu, nhưng có đôi khi nàng lại có biểu tình lạnh lẽo đến độ có thể giết người, khiến người ta không đoán nổi nàng rốt cuộc là kiểu người gì.

Nhưng có thể khẳng định một điều là nàng rất mạnh mẽ không hề yếu đuối như thái hậu trước kia.
“Thái hậu nương nương sau này chớ xưng hô với nô tỳ như vậy nữa. Người là thái hậu, nên phải nhớ ngôn hành lẫn cử chỉ của mình phải giống với thái hậu trước kia, mới không bị người ta nghi ngờ. Nô tỳ sẽ chỉ cho thái hậu một ít lễ nghi trong cung, để thái hậu không dễ dàng bị người ta nhìn thấu”. Tử Ngọc nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện không có nhân vật khả nghi nào xuất hiện, mới yên tâm nói tiếp.
“Ta biết rồi”. Gật gật đầu, lúc này Đường Đường đã không còn bộ dáng kiêu ngạo lẫn dáng vẻ bệ vệ trước kia, gương mặt tỏ ra rất ngoan y như lúc trước mỗi lần Chung Đức Long dạy dỗ nàng.
“Thái hậu, người không nên dùng cách tự xưng ‘ta’, mà người nên tự xưng là ‘ai gia’ “. Tử Ngọc bắt đầu sửa chữa những điều không chính xác trong cách nói chuyện của Đường Đường.
“Ai gia ư?” Đối với cách xưng hô này, Đường Đường cảm thấy rất thú vị.
“Đúng vậy. Người là thái hậu Tĩnh quốc, tất nhiên phải tự xưng là ‘ ai gia ’. Mặt khác, người còn có một thân phận khác, chính là Vũ quốc Thanh Nhân công chúa. Tên họ của người là Vũ Văn Giai Vinh. Đương kim hoàng đế của Vũ quốc ít nữ nhi, nên người rất được sủng ái”. Nhìn Đường Đường gật gật đầu, Tử Ngọc đem các chuyện của nàng nói cho nàng nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK