• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ngươi tìm ai gia có chuyện gì sao?” Nhận ra hắn bước đến đã khá gần nàng , hai mắt nàng đăm chiêu, Đường Đường nhịn không được rùng mình một cái.
“Thanh Mặc đã lâu không được hầu hạ thái hậu. Thái hậu có phải hay không ghét bỏ Thanh Mặc ?” Thanh Mặc nói, chậm rãi đem thân thể của chính mình hướng về phía Đường Đường, tay cũng không an phận chậm rãi bò lên vai nàng.
Đường Đường phát hiện hắn tuy rằng thong dong yêu mị, nhưng là tay của hắn có chút run rẩy. Nàng phát hiện ra động tác của hắn tuy rất thành thạo, nhưng cũng là rất khẩn trương.
Có thể bởi vì nàng hỉ nộ vô thường làm cho tên nam sủng này sinh tâm sợ hãi với nàng chăng ?.
“Ngươi muốn hầu hạ ai gia ? Lui ra đi, ai gia chuẩn bị đi ngủ.” Đường Đườngnhìn Thanh Mặc, nàng đột nhiên phát hiện, mặt của hắn có điểm hồng, không đúng, không phải là hơi hồng, đúng hơn là càng ngày càng hồng! (Louis: khụ khụ ~~ lại sặc nước nữa rồii)
“Thanh Mặc muốn hầu hạ thái hậu đi ngủ.” Tựa hồ lấy hết dũng khí, Thanh Mặc nói xong liền bắt đầu thoát từng lớp y phục trên cơ thể.
“Chờ một chút…” Đường Đường thấy có chút quỷ dị. Nàng lập tức ngồi dậy ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Thanh Mặc nói: “Ngươi hầu hạ ai gia ngủ, cởi quần áo làm gì?“


Vấn đề này cũng quá khó nói đi? Thanh Mặc trong lúc nhất thời lại không biết trả lời như thế nào. Chuẩn xác mà nói, hắn là đang rất xấu hổ.
“Còn nữa, ai gia đã chuẩn bị đi ngủ, không cần ngươi hầu hạ, nếu như không chê phiền phức, thay ai gia đem đèn thổi tắt, thuận tiện giữ cửa cho ta, ngươi có thể lui.” Nói xong, nàng ngáp một cái. Trong tiềm thức tự nói với mình, tên Thanh Mặc này có chút bất minh, vãn nên bảo trì khoảng cách với hắn là hơn. Nói không chừng, hắn cũng là người Mộ Dung Kiền Dụ phái qua đây ám sát người của nàng mất.
“Thanh Mặc đáng chết, quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi, thỉnh thái hậu thứ tội.” Đối mặt với ngôn từ sắc bén của Đường Đường, Thanh Mặc rõ ràng bị dọa sững người. Hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sau đó quỳ gối trước mặt Đường Đường dập đầu xin lỗi.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ai gia ngày mai còn phải dậy sớm.” Nói như thế nào thì Thanh Mặc cũng là nam sủng được thái hậu trước kia sủng ái nhất. Nếu bây giờ nàng đối với hắn gay gắt sẽ khiến hoàng đế nhi tử sinh nghi.
Đường Đường khoát tay áo, ý đuổi hắn đi ra ngoài.
“Thái hậu sáng sớm mai là muốn đi Vân quốc sao?” Thanh Mặc nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đường, trong ánh mắt mang theo một chút kỳ vọng.

“Đúng vậy.” Gật gật đầu, Đường Đường lúc này hận không thể một cước đạp hắn bay ra ngoài.
“Thái hậu có thể đưa Thanh Mặc đi cùng không? Thanh Mặc muốn cùng thái hậu cùng đi Vân quốc.” Đáng tiếc, Thanh Mặc chính là một con ruồi! Nàng không chỉ đuổi không đi, hắn lại còn càng dính càng chặt.
“Không được.” Đường Đường không hề nghĩ ngợi, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Mang hắn đi theo?
Như thế chẳng phải nàng bị bệnh sao?
Hắn rất có thể là gian tế của hoàng đế nhi tử nha! Một tên đã từng ám sát nàng, sao nàng có thể tin tưởng không có kẻ thứ hai?
Nghe được Đường Đường không chút suy nghĩ gạt hắn sang một bên. Thanh Mặc ánh mắt phi thường thất vọng, nói thật nhỏ một tiếng: “Thanh Mặc xin cáo lui.” Sau đó liền thối lui ra khỏi cửa.
Đường Đường có trong nháy mắt minh bạch mọi chuyện.
Có thể Thanh Mặc đêm nay đến thăm nàng, ngay từ đầu hắn đã muốn nàng đưa hắn đi Vân quốc cùng.
Về phần mục đích của hắn chỉ là thuần túy muốn nàng sủng ái hay còn có nguyên cơ khác, tạm thời nàng còn phải suy nghĩ đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK