“Đó là một nan đề. Chúng ta không thể mang hắn đi khi hắn tỉnh. Chi bằng, chúng ta làm một gậy, đập cho hắn hôn mê rồi kéo đi? Về phần các ngươi, mau kiếm một tên nam nhân khác thế vào, các ngươi nghĩ sao?” Đây là biện pháp duy nhất mà nàng nghĩ ra lúc này.
Đập hắnhôn mê, hắn sẽ không có biện pháp phản kháng .
Tuy rằng đây là biện pháp tốt nhất, nhưng cả Tử Ngọc lẫn Mạc Ngôn nghe xong, đều lộ vẻ khó xử, có vẻ như không dám tán thành.
“Vậy các ngươi nói ta nghe xem có biện pháp nào khác… ?” Đường Đường có chút khó chịu khi thấy vẻ mặt trầm ngâm của các nàng.
“Kỳ thực, nô tì cho là biện pháp này của người không phải không làm được, chỉ là…” Tử Ngọc nói, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ngôn.
“Chỉ là, chúng ta nên dùng thuốc thì hơn. Nếu như dùng cây gậy đập hắn, đầu tiên là chúng ta không có cơ hội mà hạ thủ, thứ hai là nếu đập không chuẩn xác, nếu một gậy làm hắn chết, … như vậy thật không tốt chút nào.” Mạc Ngôn nối tiếp lời Tử Ngọc.
Đường Đường kỳ quái nhìn hai người bọn họ rồi rầu rĩ nói một câu: “Từ lúc nào các ngươi trở nên ăn ý như thế?“
Hai người nghe xong lời Đường Đường, sắc mặt đều biến đổi. Cả hai nhìn nhau, sau đó trên mặt đều lộ ra sự lạnh lùng.
“Hảo, dùng thuốc. Hạ dược nhiều lên một chút, để cho hắn ngủ một ngày một đêm đi. Tốt nhất là đợi đến khi hắn mở mắt thì chúng ta đã đến địa giới Vũ quốc rồi .”
Đường Đường trong lòng thầm cười. Anh đẹp trai, thật xin lỗi, Đường Đường đành hạ độc thủ với anh vậy.(Rin : sao đọc cái đoạn này có cảm tưởng ba cái con người này đang hùa nhau hiếp đáp kẻ yếu ghê =]] )
“Tuân mệnh.” Mạc Ngôn nghe vậy, lập tức gật đầu, sau đó lại nhìn Tử Ngọc liếc mắt một cái mới quay người lui ra.
“Ngươi đi chuẩn bị cho tốt. Sau khi ta đi, toàn bộ bên này nhờ vào ngươi. Trên cơ bản cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, mấy tên binh mã này Mạc Ngôn đã sớm an bày cả, nghe nói đều là vệ quân của ta, chỉ cần Mộ Dung Kiền Dụ không phái binh đuổi theo chặn lại, dọc theo đường đi cũng sẽ không có chuyện. Bất quá, vạn nhất nếu hắn biết Vũ quốc có nội loạn, phái binh tới, ngươi không cần suy nghĩ gì hết. Mau chóng chạy thoát thân về Vũ quốc gặp ta, rõ chưa?“
Đường Đường biết, mặc dù trong tay nàng hiện tại nắm đại bộ phận binh quyền, thế nhưng những người đó sở dĩ nghe lời nàng, cũng có một phần là do kiêng kỵ với thế lực Vũ quốc.
Tay nàng nắm hổ phù, nhưng chính là danh bất chính, ngôn bất thuận. Một khi tin tức Vũ quốc có nội loạn từ trong quân truyền ra, Mộ Dung Kiền Dụ chỉ cần hô một tiếng, cái mạng nhỏ này của nàng làm sao giữ được nữa.
“Nô tỳ đã rõ.” Tử Ngọc nghiêm túc gật đầu. Một lát sau, nàng ta mới ngẩng mặt lên nhìn nàng thật chân thành: “Thái hậu hãy cẩn thận.”
“Ta biết, Tử Ngọc tỷ tỷ, cám ơn ngươi.” Đây là Đường Đường lần thứ hai gọi nàng Tử Ngọc tỷ tỷ. Đường Đường phát hiện nàng càng ngày càng thích Tử Ngọc, sau này mặc kệ chuyện gì phát sinh, nàng nhất định phải che chở Tử Ngọc.
Tử Ngọc nghe Đường Đường gọi mình như thế, sắc mặt có chút nao nao, cuối cùng vẫn là hướng nàng lộ ra một nụ cười thật lòng.
Danh Sách Chương: