• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đường Đường theo Vũ Mông vào hoa viên phía sau đại trạch, đi qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, nàng được đưa đến một gian phòng trang trí xinh đẹp.
“Công chúa mời sảo hậu, Vũ Mộng phân phó người mang nước vào.” Sau khi dẫn Đường Đường vào phòng, Vũ Mông nhẹ giọng nói, tiếp theo liền xoay người ra khỏi phòng.
Mạc Ngôn luôn luôn đi theo phía sau các nàng, lúc này Vũ Mông đi rồi, trogn phòng chỉ còn lại hai người Mạc Ngôn và Đường Đường.
“Mạc Ngôn, ta như thế nào cảm thấy vũ mông này có chút là lạ a?” Không biết vì sao, lần đầu tiên Đường Đường trông thấy Vũ Mông, liền cảm thấy nữ nhân này hình như cất giấu thứ gì đó không muốn bị người phát hiện, loại trực giác này trước nay chưa hề có khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.
“Thái hậu có điều không biết, Vũ Mông này đi theo Thái tử điện hạ đã nhiều năm, tuy rằng không có danh phận chính thức, nhưng được Thái tử điện hạ sủng ái sâu sắc, ở trong phủ Thái tử, địa vị có thể sánh với Thái tử phi. Bất quá . . . . . ” Mạc Ngôn nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn ngoài cửa, thấy không có dấu vết kẻ nào, liền nói tiếp: “Bất quá, Thái tử phi trời sinh tính điêu ngoa buông thả, ở trong cung hà hiếp Vũ Mông không ít, mà Vũ Mông bởi vì xuất thân thấp kém, thật cũng không dám ỷ vào sũng ái của Thái tử điện hạ cùng Thái tử phj ganh đua cao thấp.”
“Như vậy sao? Nhưng thật nhìn không ra nàng là loại nhân vật sẽ bị người ức hiếp mà không dám phản kháng.” Tuy rằng Mạc Ngôn nói như thế, nhưng Đường Đường lại như trước cảm giác Vũ Mông cấp cho nàng cùng cảm giác nàng quanh nằm nhẫn nhục chịu đựng không có nửa điểm quan hệ.

Thân thể của nàng mang theo một loại tín hiệu, một loại tín hiệu khiến cho người ta không dám quá gần gũi.
“Thái hậu có phải cảm giác Vũ Mông khiến cho người ta cảm thấy rất là quạnh quẽ không dám thân cận?” Mạc Ngôn như xem thấu tâm tư Đường Đường, nàng cười yếu ớt, tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy. Người lạnh lùng như vậy, làm sao lại được Thái tử sủng ái, hơn nữa, Thái tử phi kia làm sao xuống tay với nàng ta chứ?” Đường Đường xem ra, những người lạnh lùng thường trên người đều dán nhãn người lạ chớ lại gần, bọn họ chỉ cần lạnh lùng nghiêm mặt, sẽ trở nên khiến cho người ta không dám đến gần.
“Việc này, nô tì không biết. Chẳng qua, lúc Thái tử phi còn sống, cuộc sống của nàng quả thực không được tốt, bây giờ, Thái tử phi mất, nàng liền nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân trong phủ. Đương nhiên, việc này bất quá cũng là nô tì nghe nói, vài năm này xảy ra chuyện gì, nô tì cũng không rõ.”
“Thái tử phi đã chết? Chết như thế nào?” Đường Đường nghe đến đó, mày hơi nhíu.
“Khó sanh, một thi hai mệnh.” Mạc Ngôn giản lược vắn tắt cái chết của Thái tử phi, tiếp đó, nàng do dự một chút, còn nói thêm: “Phụ thân Thái tử phi là Tể tướng Hứa Như Phong, cũng chính là hậu thuẫn kiên cường đứng ở phía sau Duyệt vương hiện giờ. Thái hậu có điều không biết, Hứa Như Phong này vốn có hai nữ nhi, đại nữ nhi Hứa Hi Dung cùng tiểu nữ nhi Hứa Hi Thụy. Hai nữ nhân này ngày thường đều là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương. Bởi vì được Hứa Như Phong thương yêu, đưa tới hai nữ nhi của hắn được Hoàng thượng chỉ hôn cho Thái tử điện hạ được sủng ái nhất lúc đó cùng Duyệt vương điện hạ. Thái tử so với Duyệt vương lớn tuổi hơn một chút, liền cưới đại nữ nhi Hứa Hi Dung, Duyệt vương cưới tiểu nữ nhi Hứa Hi Thụy. Vốn hết thảy cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, Thái tử phi Hứa hi Dung khó sanh mà chết bị người có ý sắp đặt một phen, nói là bị người hại chết, Hứa Như Phong buộc Thái tử giao ra hung thủ giết người, nhưng làm sao mà Thái tử biết được hung thủ là kẻ nào? Huống hồ, Thái tử phi chết vốn là chuyện ngoài ý muốn a, cho nên lại từ chối tiếp, không cho hắn một cái công đạo. Hứa Như Phong cho rằng Thái tử điện hạ cố tình bao che, hoặc là chuyện này chính là do Thái tử điện hạ dựng lên, vì vậy trong cơn giận dữ, cùng Thái tử điện hạ cắt đứt hoàn toàn, đứng về phe Duyệt vương, hướng Thái tử điện hạ liên tiếp làm loạn.”

“Nguyên lai là như vậy, việc này tình hình cũng thật là phức tạp.” Đường Đường gật đầu sáng tỏ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, vài nô tài mang theo mấy thùng nước ấm tiến vào phòng, đổ vào bồn tắm phía sau bình phong,.
“Thái hậu thỉnh tắm rửa trước đi.” Biết có một số việc trong lúc nhất thời cũng không thể nói rõ, hơn nữa nơi này một lát lại có người đến kẻ đi, Mạc Ngôn không hề nói thêm gì nữa, dẫn Đường Đường tới phía sau bình phong, sau đó xoay người đi ra chốt cửa, lại đi đến phía sau bình phong, giúp Đường Đường thoát đi y phục.
Đường Đường ngoan ngoãn để Mạc Ngôn hầu hạ, kỳ thực từ lúc nàng năm tuổi đã tự mình tắm rửa, bởi vì từ nhỏ không có mẹ, nàng sẽ không có cảm nhận qua tình cảm mẹ con. Từ khi đi vào thế giới này, cách Tử Ngọc cùng Mạc Ngôn chiếu cố, chăm sóc khiến lòng của nàng thoáng trở nên ấm áp, đối với hai người các nàng cũng là quý mến cực kì. Lần trước sau khi Mạc Ngôn ở sơn trại chịu nhục, nàng trong lòng thầm phát thệ, từ nay về sau tối bảo vệ tốt hai người bọn họ, ai dám đụng đến người của nàng, nàng liền khiến hắn chết không nơi chôn cất.
Sau khi Đường Đường tắm rửa xong, lại nhượng Mạc Ngôn cũng đi tắm rửa một phen, hiện nay nàng đối với thế cục cũng không biết rõ, không dám tùy tiện hành động, liền một mực ở trong phòng chở Mạc Ngôn.

Khoảng qua thời gian một khắc chung, Mạc Ngôn trở lại phòng, cước bộ của nàng có chút gấp gáp, vừa tiến đến cửa liền nói: “Thái hậu, Thái tử điện hạ mời ngài đến thư phòng.”
“Hảo, ngươi mau dẫn ta đi.” Biết có thể có tình huống bất ngờ xảy ra, Đường Đường lập tức đứng lên đi theo phía sau Mạc Ngôn, hai người nhất tề hướng thư phòng thần tốc đi tới.
Đến thư phòng, Đường Đường liền nhìn thấy trừ Vũ Văn Vô Ki ra, còn có hai gã nam tử đang ngồi, bọn họ một người tuổi trên dưới bốn mươi, để râu màu đen thật dài, một người tuổi chỉ khoảng hơn hai mươi, nhìn qua là người tập võ. Lúc này ba người dường như đang thảo luận chuyện trọng đại gì đó, Đường Đường đến nơi cắt ngang đàm phán của bọn họ.
“Thái tử ca ca, đã xảy ra chuyện gì sao?” Đường Đường vừa vào cửa liền hỏi.
“Giai Vinh, ngươi mau tới đây, ca ca giới thiệu cho ngươi hai người.” Thái tử nhìn thấy Đường Đường vào cửa, lập tức đứng dậy kéo tay Đường Đường hướng thủ vị đi đến.
“Vị này là hữu trứ thần ky tử thiển miên tiên sinh danh xưng Trương Thanh Viễn.” Vũ Văn Vô Ki đầu tiên chỉ vào nam tử râu dài kia giới thiệu một phen.
“Thiển miên thần ky tử [ky tử: máy dệt, máy móc, cò súng]?” Mạc Ngôn nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ mặt sùng bái, nàng đối với danh hào Trương Thanh Viễn sớm đã như sấm bên tai.

“Thiển miên ra mắt Thanh Nhân Công chúa điện hạ.” Trương Thanh Viễn hơi khom lưng chắp tay nói.
“Không cần đa lễ.” Đường Đường tiến lên khiên tốn nâng dậy, nàng từ phản ứng của Mạc Ngôn hoàn toàn biết người này địa vị không nhỏ, không thể tùy ý đối đãi.
Tiếp theo, Vũ Văn Vô Ki lại dẫn Đường Đường đến bên kia, đối với nam tử trẻ tuổi kia giới thiệu: “Vị này chính là Chu Triêu Chu tướng quân, Chu tướng quân mười bốn tuổi đã xông pha chiến trường, đến nay bất quá chỉ hơn hai mươi lại đã thăng tới chức vị Tướng quân, là chủ soái hiếm có tài năng của Đại Vũ ta a.”
“Chu Triêu bái kiến Thanh Nhân Công chúa.” Cùng Trương Thanh Viễn giống nhau, Chu Triêu cũng hơi chắp tay khom người nói.
“Chu tướng quân không cần đa lễ, mọi người nếu đã vì Thái tử ca ca dốc sức, đều là người một nhà, về sau nghi thức này nọ liền miễn đi.” Đường Đường khoát khoát tay, nàng cực kì thong dong thở mạnh nói.
“Hoàng muội nói chính là ý ta, về sau tất cả mọi người chớ có đa lễ nữa.” Ha ha cười, Vũ Văn Vô Ki nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK