• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai người đi giữa bí đạo rất lâu, lâu đến nỗi Đường Đường cảm giác không khí có chút loãng, rốt cuộc, đường đi bị một khối đá khổng lồ ngăn trở, phía trên giống như Vũ Văn Vô Ki miêu tả vậy, có ẩn hai rãnh lõm ngầm, Đường Đường hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng tới lối ra rồi.
Nàng bước nhanh lên trước, không hề suy nghĩ nhiều, đã đem ngọc bộ cùng ban chỉ Vũ Văn Vô Ki giao cho nàng từ trên cổ lấy ra nhất nhất lồng vào trong, chỉ có nửa chung, cửa đá phát ra âm thanh ầm ầm, một đạo ánh sáng nhạt bắn vào, cửa đá chậm rãi mở ra.
Bởi vì bên ngoài chính là hồ nước, sau khi cửa đá mở ra nước không ngừng tràn vào bên trong, Đường Đường rất nhanh đem ngọc bội cùng ban chỉ gỡ xuống, vượt qua lực cản của dòng nước, cố gắng chạy ra khỏi bí đạo. Chu Triêu cầm bó đuốc trong tay hướng vách tường cố gắng cắm xuống, đuổi theo sát phía sau Đường Đường cũng chạy ra khỏi bí đạo, ngay khi chân hắn vừa ra khỏi cửa bí đạo, chợt nghe cửa đá ầm ầm khép lại. Trào lưu ngầm dưới đáy hồ cũng đã biến mất.
Tới đáy hồ, Đường Đường bắt đầu gắng sức bơi lên trên, công phu chỉ trong nháy mắt, đầu của nàng đã nổi trên mặt hồ, hô hấp ngụm lớn không khí trong lành, trời đêm tĩnh dật, nàng chợt nghe tiếng nước trào dâng bên tai.
Sớm biết lối ra là một cái hồ, nàng để Trương Thanh Viễn làm cho nàng vài cái túi da trâu không thấm nước để bọc súng và đạn, như vậy sẽ không sợ súng bị thấm nước ướt, ảnh hưởng công năng của nó. Kỳ thật, bọn học cũng không biết, vật liệu Trương Thanh Viễn làm cây súng này cho nàng căn bản là không sợ nước, cho dù là ngâm qua trong nước, giống nhau có thể sử dụng.
Ngự hoa viên ban đêm phi thường yên tĩnh, chỉ có vài cái đèn lồng trên cao theo gió nhẹ nhàng phe phẩy, nếu không phải có đèn lồng chiếu, sợ là tia sáng yếu ớt này rất nhanh cũng sẽ biến mất.
Chu Triêu cũng thăm dò phía sau, hắn cùng Đường Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, biết ngự hoa viên lúc này khẳng định không còn người nào, hắn từ trong nước phi thân một cái thân thể lộ ra, liền hướng trên bờ phóng đến.
Đường Đường thấy thế, tự nhiên cũng không yếu kém, nàng hừ mũi một tiếng, dưới chân một bước mạnh mẽ, nương trong nước, thân thể linh hoạt nhảy, cũng bay lên bờ.

“Cuộc đấu bắt đầu.” Đường Đường ra lệnh một tiếng, thân thể như quỷ mị biến mất giữa không trung, Chu Triêu khóe miệng hừ một tiếng, hướng phía ngược lại chạy đi.
Trước khi đến Đường Đường đã sớm cùng Trương Thanh Viễn nghiên cứu qua địa hình hoàng cung, bởi vậy, mặc dù bản thân nàng chưa hề đến đây, nhưng đối với địa hình nơi này rõ ràng nắm trong lòng, sau khi tả trốn hữu tránh, nàng qua được những thủ vệ thắt lưng đeo đại đao đó, sau đó trực tiếp hướng cung điện chỗ ở của mục tiêu thành thạo đi tới.
Phượng Tê cung, nơi này vốn là cung điện của người đứng đầu hậu cung Hoàng hậu nương nương nên ở, lúc này lại bị một nữ nhân dã tâm bừng bừng chiếm đoạt. Nàng lấy tư thái cực kì cao ngạo vào ở Phượng Tê cung, đem Hoàng hậu cùng với phi tần liên quan Tần phi đều đuổi vào lãnh cung.
Lúc này đã gần nửa đêm, đèn đuốc trong Phượng Tê cung rực rỡ. Hứa Hi Thụy sớm đã được cung nữ hầu hạ xuống đi nghỉ, ngoài cung cung nhân phòng thủ rất nhiều, giống như hầu hạ nhà quyền quý cùng Hoàng hậu như nhau.
Đường Đường đem dây thừng buộc thiết trảo bên hông cởi xuống, hướng xà nhà ném một phát, đón lấy thiết trảo câu lực độ xà nhà nhún người nhảy, bay lên nóc nhà. Tiếp theo đem thiết trảo thu hồi cài bên hông. (TCC: Theo như mình biết thì thiết trảo này là cái mà chị Tiểu Yến Tử chế ra lúc mới vào cung để leo tường á)
Thân thể nàng linh hoạt trong bầu trời đêm buông xuống thần tốc hành tẩu, thời gain chỉ trong chốc lát, liền đi tới phía trên Phượng Tê cung.
Quan sát toàn bộ Phượng Tê cung, khóe môi Đường Đường nhếch lên cười lạnh, đi vào nóc nhà gian phòng nơi mục tiêu ở, nhẹ nhàng gỡ mái ngói nhìn xuống, ngăn cách la trướng thật dày, nàng nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp nằm nghiêng trên giường, như là đã ngủ say, áo ngủ bằng gấm hé ra bụng cao cao to lớn, nàng ngủ giống như là rất an ổn, mảy may không hề lường trước, chính mình tức khắc sẽ mệnh phó hoàng tuyền.
Lư hương bên trong phòng bay ra hương thơm nhàn nhạt, trong phòng trừ bỏ Hứa Hi Thụy đang ngủ, không có bất luận kẻ nào nữa.
Đường Đường nhẹ nhàng đem súng vác trên lưng cởi xuống, sau đó ngắm vào ấn đường mục tiêu, ngón trỏ chậm rãi tựa vào cò súng, tay nắm chặt báng súng.
Đang chuẩn bị hết sức nổ súng, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một người thân hình cao lớn chợt bước vào trong.
Mày Đường Đường khẽ nhíu, tay nàng cầm súng cũng không có lơi lỏng, trái lại càng ngày càng gấp, môi bị răng cắn trúng trở nên trắng bệch, làm sao lại có một nam nhân xuất hiện ở chỗ này? Nhìn hắn một thân hắc y, hành động lén lút, hẳn là không phải Duyệt vương.
“Hi Thụy, ta đến xem ngươi.” Nam nhân kia vừa vào phòng, đã đam Hứa Hi Thụy đang ngủ say ôm vào lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Hứa Hi Thụy trong giấc nồng nghe vậy, thân thể hơi giật giật, sau đó chậm rãi mở to mắt, lúc nàng nhìn thấy nam nhân trước mặt, hạ giọng lạnh lùng nói: “Đã trễ thế này, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Ai cho ngươi tới? Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Ta rất nhớ ngươi, cho nên đến, ta đến xem ngươi, chẳng lẽ ngươi mất hứng sao?” Nam nhân vẻ mặt tươi cười nịnh hót, miệng không ngừng ở trên cổ, trên lỗ tai Hứa Hi Thụy cọ cọ.

Hứa Hi Thụy vẻ mặt vốn còn tức giận, bị nam nhân kia làm như thế, sắc mặt trở nên có chút hơi chuyển hồng.
“Xem đi, ta chỉ biết, ngươi cũng muốn ta.” Nam nhân đối với phản ứng của Hứa Hi Thụy phi thường hài lòng, hắn cười nói cợt nhả, bàn tay to nhẹ nhàng hướng bên trong chăn mền tìm kiếm.
“Đừng như vậy, nếu như Duyệt vương đột nhiên sang đây, chúng ta đều phải chết.” Hứa Như Thụy tuy rằng trong mắt nhiễm một chút quang mang **, nhưng dựa vào lý trí, nàng ngăn cản tay hắn trầm giọng nói.
“Hắn sẽ không sang đây, hiện tại đang cùng Tể tướng trao đổi kế hoạch lớn. Đến đây, nhớ ngươi muốn chết. . . . . .” Nam nhân nói, không hề màng tới phản kháng của Hứa Hi Thụy, một tay đem nàng đặt dưới thân.
Đường Đường trên nóc nhà nhìn thấy một màn này, trong lòng nổi lên nghi vấn.
Hai người kia đang làm gì? (TCC: =)) iu Đường Đường quá đi)
Hứa Hi Thụy kia ban đầu không phải không thích nam nhân này sao? Như thế nào thoáng cái liền. . . . .
Di, bọn chúng là đang cởi quần áo sao?
Oa ca ca, hắn. . . . . Hắn. . . . .Hắn lại có thể. . . . .
Nàng còn ôm hắn niết. . . . .

Càng nhìn xuống dưới, Đường Đường càng cảm thấy kì quái, nhìn Hứa Hi Thụy kia bụng thật to, vẻ mặt nàng vô cùng tốt.
Nam nhân kia đặt ở trên người nàng không đau sao?
Nhìn thấy hai người trong phòng bắt đầu có phần làm việc quên mình, Đường Đường lập tức khôi phục lại thần sắc ban đầu, hiện tại là cơ hội tốt nhất, thừa cơ bọn chúng không chú ý giết bọn chúng.
Cầm súng thật chặt, Đường Đường hít sâu một hơi, trong lòng lẩm nhẩm một câu: “Xuống địa ngục đi thôi.” Sau đó dùng lực lên nòng, liên tục bốn phát, hai phát trúng ngay ót tên nam nhân, một phát trúng ấn đường Hứa Hi Thụy, còn một phát trúng vào chẩm biên của nàng. [chẩm biên: gối đầu]
Nếu như không phải bởi vì màn quá dày, có chút che khuất tầm nhìn của nàng, phát cuối cùng kia, nàng tuyệt đối sẽ không bắn trúng chẩm biên.
Người trên giường còn đang trong cơn hưng phấn, đã mệnh phó hoàng tuyền, bọn chúng đến chết cũng không biết, vừa mới xảy ra chuyện gì.
Tiếng súng thật lớn dẫn đến vài tốp thị vệ chạy vào Phượng Tê cung, thời điểm khi vài cung nữ thái giám canh giữ ở cổng chạy vào tẩm phòng, mọi thứ trước mắt làm cho bọn họ sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK