Đại nội hoàng cung.
Thiếu niên thiên tử trên ghế rồng đang cau mày.
Hắn cầm mật thư trong tay một cách hờ hững, ánh mắt nhìn về vô định.
Vũ quốc hoàng đế bệnh nặng, Duyệt vương nhân cơ hội ý đồ bất chính, thái tử ra sức chèn ép, song phương giằng co không dứt, nội loạn không biết khi nào thì trở biến.
“Hoàng thượng, bây giờ Vũ quốc phát sinh loại chuyện này, đối với chúng ta không phải rất có lợi sao? Vì sao ngài lại lo lắng như vậy?” Hà Thủ Nghĩa ở một bên quan sát sắc mặt hắn thật cẩn thận, khẽ hỏi.
Vũ Quốc nội loạn, loại chuyện này đối với Tĩnh quốc mà nói là một cơ hội rất tốt, không phải sao? Vì cái gì hoàng thượng lại phải suy nghĩ nhiều như vậy ?
“Xa giá của yêu hậu vẫn hướng Vân quốc đấy chứ?” Hít sâu một hơi, Mộ Dung Kiền Dụ trầm giọng hỏi.
Nếu vẫn đang đi đúng lộ trình, hắn vẫn còn chút hi vọng trong tay… còn nếu không thì.. ?
Hắn có thể đánh bại nàng, bất quá….Hắn sao có thể làm cho lục hoàng đệ bởi vậy mà rơi vào vòng nguy hiểm?
“Hoàng thượng ý là?” Hà Thủ Nghĩa trong lúc nhất thời không hiểu ý hắn.
“Ngươi cho là tin tức này đến tai yêu hậu sẽ sau chúng ta sao? Ngay cả chúng ta cũng biết Vũ quốc nội loạn, nàng sao có thể không biết chứ? Một khi đã biết rõ nội tình, nàng ta còn có hứng thú đi du ngoạn sao?” Mộ Dung Kiền Dụ ngẩng đầu nhìn về phía Hà Thủ Nghĩa, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu lo.
“Chẳng lẽ… Đi Vân quốc bất quá là thái hậu tương kế tựu kế ngụy trang, trên thực tế nàng là muốn bí mật trở về Vũ quốc sao…. Nếu như vậy Lục vương gia chẳng phải trở thành vật cản..”
Hà Thủ Nghĩa hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt dò xét không dám nhìn thẳng vào Mộ Dung Kiền Dụ.
“Thông tri các châu phủ giới nghiêm toàn thành, nói có gian tế xâm nhập, lệnh kiểm tra từng xa giá một, quyết không để yêu hậu lọt lưới.” Lạnh giọng hạ lệnh, trong ánh mắt lộ ra tia âm ngoan, hai tay nắm thật chặt, các đốt ngón tay hằn lên.
“Nô tài tuân chỉ.” Hai tay ôm quyền, Hà Thủ Nghĩa khom lưng, cúi đầu lui ra khỏi đại điện.
Mộ Dung Kiền Dụ khẽ day day huyệt thái dương, sau đó đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào một đống tấu chương quốc sự.
Thái hậu đi rồi, quốc sự đương nhiên do hắn xử lí. Có thể giao cho hắn xử lí, quả là giúp hắn có thời cơ dọn dẹp chính sự không ít.
Danh Sách Chương: