Sau khi Đường Đường bị Trương Ngũ lôi vào nhà , vừa nhìn thấy hắn nới lỏng dây thừng, trong lòng lập tức hiểu được dụng ý của Mạc Ngôn.
Vừa định ra tay đánh với hắn một trận, nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cho dù mình bắt hắn treo lên, bên ngoài còn có nhiều người như vậy, một mình nàng có cố gắng tới đâu vẫn không thể giết hết từng đó người, không nói đến nàng giết không được, dù nàng có năng lực có thể đối phó, nhưng Mạc Ngôn làm sao bây giờ?
Mạc Ngôn còn đang trong tay bọn chúng.
Trương Ngũ lúc này tâm tư hoàn toàn đặt trên người Đường Đường, không chú ý nàng kia biểu tình lạnh lẽo, hắn giống như cảm thấy mình đang nằm mơ, mĩ nữ đẹp nhường này sẽ nhanh chóng nằm dưới thân hắn, nghĩ đến bộ ngực đẫy đà cùng thân hình mảnh khảnh thon thả, nước bọt nhiễu xuống.
Hắn một tay ôm Đường Đường vào ngực: “Mỹ nhân, mỹ nhân, nàng thật là đẹp…..“
Cái miệng thối giương lên định hôn lên khuôn mặt Đường Đường.
Đường Đường vẻ mặt căm ghét, phẫn nộ, chuẩn bị đấm thẳng vào mũi hắn, kết quả, còn chưa xuất thủ, chợt nghe hắn kêu thảm thiết, sau đó sắc mặt lập tức trở nên đen như quạ, hai mắt trừng to, bộ dáng không sao tin được.
Tiếp đến, thân thể ngã thật mạnh trên mặt đất, thất khiếu bắt đầu chảy máu loãng khiến cho người ta ghê tởm, phát ra mùi tanh tưởi.
Tiếng kêu thảm thiết của Trương Ngũ làm cho bên ngoài hoang mang, Đại đương gia vọt vào trước hết, thời điểm khi hắn nhìn thấy xác Trương Ngũ nằm trên mặt đất, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng.
“Đem ả đàn bà này nhốt lại, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần.”
Hắn nhìn Đường Đường oán hận liếc mắt, lớn tiếng quát. Tiếp theo lại chạy ra khỏi phòng, một phen bóp lấy cổ Mạc Ngôn: “Ngươi nói không sai, nàng quả nhiên không thể đụng vào, một khi đã như vậy, thì do một mình ngươi nhận lấy đi.“
Nói xong, hắn một tay bắt lấy Mạc Ngôn khiêng trên vai, đi vào phòng khác.
Đường Đường biết mối nguy của mình tạm thời giải trừ, trong lòng nàng còn đang tò mò Trương Ngũ này đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên chết như thế.
Kiềm chế cảm giác buồn nôn, nàng ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra thi thể hắn, rốt cuộc, ở trên tay hắn phát hiện một ít bột phấn màu trắng.
Nàng tiếp theo lại kiểm tra trên người mình một chút, ở thắt lưng tìm thấy một ít bột phấn màu trắng giống y thứ bột trắng lưu lại trên tay Trương Ngũ, tức khắc hiểu ra.
Nàng thuận tay cầm lấy một cái gối trên giường, sau đó dùng cái gối gắng sức đập lên người mình, đem những bột phấn cỏn sót lại kia phủi đi, để tránh đến lúc đó chính mình sai lầm dính vào.
Danh Sách Chương: