“Có một số việc không biết lại là chuyện tốt, ngươi nếu như không giúp ta thì cũng không sao, chỉ là nếu giúp thì ta chắc chắn sẽ có lời cảm tạ” .
Đường Đường nhìn thẳng vào mặt nam tử trước mắt. Hừ, hắn muốn nàng nói ra thân phận thực sự sao? Khi đó nàng hẳn là đang bị choáng váng hoặc phỏng chừng đã bị « điên ».
“Nếu cô nương nói như thế, hẳn là có ẩn tình.. cũng được, hôm nay gặp được cô nương âu cũng là duyên phận, tại hạ liền giúp đỡ cô nương một lần này. Tại hạ Tần Mặc Chi, hiện tại thỉnh cô nương ghé qua phủ đệ thăm thú.”
Tần Mặc Chi nói xong, thân mình hơi nghiêng ra lệnh cho xa phu bên ngoài: “Hồi phủ.”
Cái xe đang đứng yên bỗng nhiên chạy vụt đi như ma đuổi.
Về phần đám ám vệ vẫn không dám lại gần vì chưa rõ lai lịch người trong xe, nên không dám tới quấy nhiễu bèn một đường bám đuôi đến tận Tần phủ, xác nhận xe vào trong nội viện bọn họ mới tản đi mất dặm.
Đường Đường cứ như vậy bị nam tử lạ mặt mang về đến tận phủ, sau khi nàng xuống xe thì Tần Mặc Chi đã an bài phòng cho nàng từ lúc nào.
Nàng chợt nhớ đến kế hoạch với Mạc Ngôn lúc trước, hiện tại hẳn nàng ta đang rất sốt ruột đợi nàng. Thừa lúc Tần Mặc Chi quay người phân phó hạ nhân sắp phòng, nàng lẻn trốn ra ngoài, chạy hết tốc lực nhằm thành tây mà đi.
Thành Tây.
Trên quan đạo là một cái xe ngựa bình thường lẩn trong bóng tối, Mạc Ngôn lo lắng chờ đợi Đường Đường xuất hiện. Bên cạnh nàng chính là Mộ Dung Hạo Minh còn đang say sưa ngủ.
Đường Đường chạy hết tốc lực chừng hai mươi phút, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm khi thấy Mạc Ngôn. Sớm biết cái tên họ Tần nhà ở thành đông, đánh chết nàng cũng sẽ không chọn nhà hắn mà đi “tị nạn”, hại nàng chạy muốn xỉu.
Mạc Ngôn nhìn thấy Đường Đường đã trở về, vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng đem Đường Đường còn đang thở hổn hển đỡ lên xe, ánh mắt tỉ mỉ quan sát nàng xem có vết thương nào không mới an tâm tiến đến ngồi xuống gần nàng.
“Hắn thế nào? Có xảy ra chuyện gì khi mang hắn đi không?”. Đường Đường liếc nhìn kẻ đang hôn mê kia, vừa thở, vừa nói.
“Không có chuyện gì xảy ra cả. Nô tỳ còn cảm thấy thật kì quái, vì sao mà đến một bóng ám vệ cũng không xuất hiện.” Lắc đầu, Mạc Ngôn cau mày nói. Sự tình quá mức thuận lợi khiến nàng không khỏi hoài nghi.
“Hừ hừ…. đám ám vệ đó bám theo ta nên các ngươi mới êm xuôi mà mang cái tên này đi đó, hừ… giờ ta phải nghỉ ngơi chút đã. Đến thành trấn kế tiếp thì hồi báo cho ta.” Thở hắt một cái, Đường Đường duỗi thẳng thắt lưng rồi ngáp dài. Nàng đẩy thân mình Mộ Dung Hạo Minh sang một bên không thương tiếc, sau đó quay người nằm bên cạnh hắn, mắt nhắm chặt, hơi thở liền đều đều rất khoa trương báo rằng “ta đã ngủ”.
Mạc Ngôn thấy thế, vốn là muốn nhắc nhở Đường Đường nam nữ thụ thụ bất thân, thế nhưng nghĩ lại thì quả là bọn họ chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, Đường Đường không ngủ ở trên xe thì ngủ ở đâu ? Hơn nữa xem chừng bộ dáng của Đường Đường là dạng”vô tâm vô lo”, rõ ràng không phải là thái hậu trước đây, có lẽ cũng không phát sinh ra chuyện gì. Ngầm thở dài, nàng đành chui ra khỏi xe, thuần thục thúc xe ngựa chạy băng băng trên đường.
Ngủ được đến nửa đêm, Đường Đường cảm thấy có chút lạnh, liều mạng hướng thân mình rúc sát vào lòng Mộ Dung Hạo Minh. Nếu như Mộ Dung Hạo Minh lúc này tỉnh, không biết hắn sẽ hét lớn đến cỡ nào ?.
Đáng tiếc, hắn hiện tại hôn mê, chỉ có thể mặc cho trong lúc bất tỉnh để Đường Đường ăn đậu hũ .
Danh Sách Chương: