“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu.” Đường Đường vẫn mặc kệ lời hắn nói, bàn tay nhỏ bé của nàng không dừng lại mà tiếp tục vuốt ve yết hầu hắn, ánh mắt nàng chính là tràn đầy tò mò, thập phần đáng yêu.
Đột nhiên, nàng bị thu hút bởi chiếc vòng hắn đeo trên cổ. Đó là một bức tượng rất tinh xảo, đặc biệt lung linh ở trên ngực của hắn.
“Đây là cái gì?” Nàng nắm cái vòng lên lắc lắc, một hương thơm nhàn nhạt thoát ra, đặc biệt rất dịu nhẹ làm cho tâm tình nàng khoan khái lên không ít.
“Tự nhiên là đồ tốt”. Hắn nhợt nhạt cười, sau đó từ trên người nàng vùng dậy, hắn xoay người, quay đầu nhìn sang đám cây bên cạnh mà hô: “ Còn không mau qua đây đỡ thái hậu đứng lên?”
Mạc Ngôn vừa nghe lập tức kịp phản ứng, ánh mắt nàng ta xẹt qua Mộ Dung Hạo Minh lại nhìn nàng một cái, sau đó chạy tới đỡ nàng dậy.
Kỳ thực lòng nàng đang nảy sinh nghi vấn, tại sao khi các nàng giao chiến cùng đám sơn tặc, ám vệ lại không xuất hiện ?
Dự cảm chẳng lành trong lòng nàng lại nổi lên dữ dội, ngày càng bất an.
Bốn người các nàng từ đám cỏ dại bước ra. Các nàng do dự không muốn đi tiếp con đường này, nếu đụng phải đám người sơn tặc kia đi vòng ngược trở lại, chắc chắn là chuyện chẳng hay ho gì. Đắn đo một hồi, Đường Đường quyết định chờ cho cái đám sơn tặc kia đi vòng trở lại rồi mới tiếp tục lên đường.
Bọn họ bốn người đành ngồi nghỉ lại ven đường.
Mộ Dung Hạo Minh một thân áo choàng trắng đã nhiễm không ít bụi, vẻ mặt của hắn vẫn là bình tĩnh tự nhiên, không có nửa điểm sợ hãi bất an hay với hoàn cảnh lúc này mà oán hận.
Sau nửa canh giờ chờ đợi, đoàn người ngựa rốt cuộc đã vòng trở lại. Tiếng vó ngựa rầm rầm từ xa làm cho tâm của các nàng trùng xuống. Tâm thế căng thẳng tràn ngập, tất cả đều như ngừng lại hô hấp.
Cũng may không có bị phát hiện, nguy cơ đã bị giải trừ, sự căng thẳng ban rồi hạ xuống không ít. Đường Đường phản ứng nhanh nhất, nàng nhanh nhẹn nhảy ra khỏi đám cỏ dại, phủi phủi bụi lấm trên áo rồi hăm hở tiếp tục lộ trình.
Bốn người lại tiếp tục đi được một đoạn, chân của nàng bắt đầu không còn nghe theo sự sai bảo. Mặt nàng tối sầm, mắt thấy bầu trời sắp sửa về màu đen mà các nàng còn phải mất mấy giờ nữa mới đến nơi. Sơn đạo vốn là khó đi, hơn nữa các nàng lại đi đêm, vậy thì càng không cần phải bàn cãi. Đường Đường lần thứ hai tuyên bố : Đóng quân dã ngoại !
Danh Sách Chương: