Dạo gần đây hắn cùng với chị gái của mình đấu đá lẫn nhau, vốn cứ nghĩ sẽ chẳng có thời gian quan tâm đến cô, cô còn mừng thầm trong lòng, nhưng chưa được bao lâu thì hắn đã tìm đến rồi.
Dương Nghiêm đến đây đương nhiên chẳng phải chuyện tốt lành gì, rốt cuộc nên làm gì thì mới tốt?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì người đàn ông đã đến gần từ bao giờ, hắn ở sau lưng Giang Yểm Ly, nhìn thấy bả vai của cô co rúm lại thì câu lên nụ cười lạnh. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn cô từ trên xuống như thể đang đánh giá.
Quan sát một hồi lâu thì trong lòng hắn đã có định luận, cái hừ nhẹ của hắn khiến cho cô biết được những gì mà hắn nghĩ chắc chắn không phải điều gì tốt lành.
Dương Nghiêm chậm rãi đi đến trước mặt cô, Yểm Ly cúi mặt xuống né tránh ánh mắt chẳng hề có chút hảo cảm. Biểu cảm đầy khinh miệt của hắn khiến cho cô thực sự cảmt hấy vô cùng khó chịu, hệt như có hàng trăm hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt.
Chưa nói đến việc hắn dùng lời nói sắc như dao xúc phạm và khinh thường cô, thì cái nhìn dè bỉu của hắn cũng đã khiến cho Giang Yểm Ly không biết phải làm gì ngoài chịu đựng.
Ai có thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này?
Chỉ cần nhớ đến việc hôm trước hắn cướp đi nụ hôn đầu của cô một cách đầy thô bạo, còn càn rỡ chạm vào cơ thể của cô hệt như một kẻ khốn nạn thì Giang Yểm Ly đã muốn chạy trốn.
Dương Nghiêm nhìn ánh mắt né tránh của cô đối với mình thì lại nhàn nhạt cười, đây gần như là hành động khinh miệt điển hình mà hắn thường xuyên dùng với cô. Chỉ mất vài giây để hắn thu lại nụ cười và bắt đầu cong môi nói ra những lời đầy châm chọc:
"Dạo gần đây em gái dường như rất thoải mái nhỉ? Mẹ và Nhất Nguyệt vì lo lắng cho sức khoẻ của cha nên chẳng đả động gì đến, còn Dương Yên Chi thì trước sau như một chẳng hề quan tâm đến điều gì ngoài công việc, người anh trai này vẫn còn chật vật ở tập đoàn nên càng không có thời gian để chúng ta có thể tâm sự với nhau ".
Hai từ 'tâm sự ’ được thốt ra từ miệng hắn khiến cho cô lạnh cả sống lưng, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi bất an run run, chân mày nhíu lại.
Dương Nghiêm chớp mắt vài cái khi đang quan sát cảnh vật xung quanh, hành lang sáng đèn, những bức tường lạnh lẽo, hắn nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo chẳng hề có chút tình cảm nào, còn có thể nhìn ra chút sát khí trong đó.
Giang Yểm Ly không nhìn vào mắt hắn, cũng không dám nhìn, dù như thế thì cô có thể cảm nhận được không khí xung quanh đang dần trở nên khác lạ.
Đầu óc cô lúc này trắng xoá, dù biết hắn mỉa mai và đang muốn cô đưa ra vài lý do biện hộ nhưng Giang Yểm Ly lúc này với người câm có khác gì nhau đâu?
Dương Nghiêm tận hưởng tất cả mọi thứ, từ không khí đến cô gái đang run run trước mặt mình bằng một biểu cảm thiếu kiên nhẫn, mắt phượng sắc như dao đang chăm chăm dán chặt lên người cô.
Cô gái nhỏ đấu tranh nội tâm dữ dội, cô muốn rời đi nhưng lại sợ hắn, chân thon lúc này hệt như bị dính chặt với nền đất, trong đầu cô như có hàng vạn con ong đang bay tạo ra tiếng động vô cùng đinh tai, chính vì lẽ đó mà những lời khinh miệt của hắn cô không tài nào nghe được.
Đứng ở đó một hồi lâu, khi cô lấy được can đảm lùi về phía sau một bước thì liền nghe thấy hắn lên tiếng:
"Giang Yểm Ly ".
Hắn gọi tên cô, bằng một chất giọng lạnh lùng đến vô cảm, dường như đang muốn cảnh cáo nếu như cô dám tiến haowjc lùi thêm một bước thì hậu quả sẽ vô cùng khắc nghiệt.
Lúc này đây trong đôi mắt to tròn kia đã xuất hiện một tầng nước dày, chỉ cần chớp mắt là những viên trân châu bằng nước trong suốt ấy sẽ rơi xuống.
Cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông:
"Anh làm gì mà em gái lại bày ra gương mặt uất ức đó, cũng có phải làm bằng nước đâu, chỉ nói vài câu thì liền trở nên như thế? ".