• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Yểm Ly nhìn người đàn ông nằm trên giường, trong lòng có chút khó chịu.

Hắn hành hạ cô như thế nhưng tính ra cô lại chẳng làm gì, thế này có phải quá hời cho hắn rồi không?

Thực sự có chút không cam tâm.

Cô gái tiến đến, thít chặt dây đang trói vào cổ tay của người đàn ông.

Cô dùng lực khiến cho nó siết chặt, đến mức lồng bàn tay của hắn đỏ lên.

Trói thế này thì khi hắn vùng vẫy muốn thoát, cổ tay sẽ bị dây cứa vào.

Giang Yểm Ly muốn hắn phải chịu đựng nỗi đau mà bản thân phải nếm trải.

Cô dùng điện thoại của hắn gửi vị trí cho Tần Xuyên thì không khỏi sững sốt.

Cô biết hắn bị điên nhưng không ngờ hắn lại chọn một hòn đảo biệt lập giữa biển rồi nhốt cô ở đây.

Vì nơi này cách đất liền khá xa cho nên Tần Xuyên không thể đến đây nhanh chóng.

Giang Yểm Ly dùng một miếng vải cuộn lại rồi nhét vào miệng hắn, dù sao vẫn còn bác sĩ, nếu hắn tạo ra tiếng động thì kế hoạch của cô sẽ trở thành công cốc.

Cô phải dự tính tất cả, tránh để như những lần trước.

Lúc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô lập tức bước ra, không những thấy Tần Xuyên mà còn thấy anh đem theo khá nhiều người đế, hơn nữa anh còn sử dụng phi cơ riêng, Giang Yểm Ly có chút ngạc nhiên.

Cả hai quen biết vài năm nhưng cô chưa từng hỏi gia cảnh, cũng không ngờ anh lại giàu có đến thế.

Nhìn thấy gương mặt của cô có chút hốc hác, anh nhìn xung quanh như đang xem thử có ai hay không.

Giang Yểm Ly thấy thế bèn lên tiếng:

''Anh trai tớ đã rời đi rồi, trong nhà có bác sĩ riêng, tớ sợ cô ấy báo cáo với anh cho nên lúc nãy đã đánh ngất rồi ‘’.

Cô đương nhiên sẽ không nói hắn còn ở đây, vì dù sao cô vẫn muốn hắn phải chịu khổ hơn chút nữa.

Giang Yểm Ly được đưa ra khỏi đó, lúc ngồi trên phi cơ, cô đưa mắt nhìn xuống quan sát toàn bộ hòn đảo tư nhân ấy.

Nó chẳng khác gì một cái lồng chim, xung quanh sóng biển luôn đánh dữ dội khiến cô không khỏi rùng mình nhớ về những đoạn ký ức trong quá khứ.

Giang Yểm Ly rời đi vô cùng vui vẻ, nào biết được ở trong căn phòng khi nãy người đàn ông đã tỉnh dậy và mở mắt tự bao giờ.

Dương Nghiêm nhìn ra cửa sổ, trực thăng cứ xa dần rồi biến mất.

Hắn là người thế nào chứ?

Những điều mà cô nghĩ sao hắn có thể không nhìn ra?

Lúc cô lấy đơn thuốc an thần từ phía bác sĩ thì hắn đã có dự cảm, tiếp đó khi hắn chuẩn bị thức ăn liền nhìn thấy cô lén lút làm gì đó, Dương Nghiêm biết rõ nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không vạch trần.

Nói đúng hơn là hắn không nỡ vạch trần cô.

Hắn là người nhạy bén, lúc biết cô giả vờ ngoan ngoãn để bỏ trốn thêm lần nữa, trong lòng hắn dự định sẽ trói cô vào phòng, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo ở cổ tay dài 3 phân nhìn hệt như một con rết thì trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác tội lỗi tột độ.

Chẳng biết từ bao giờ mà hắn lại để tâm đến cảm xúc của cô mất rồi.

Cô và hắn ở nơi này đã được hơn ba tháng, cô hệt như một cái xác không hồn.

Lúc đó hắn khẽ chấn động.

Đã bao lâu rồi hắn không nhìn thấy cô cười?

Giường nằm ở cạnh cửa sổ, chỉ cần xoay đầu liền quan sát được phía bên dưới sân nhà.

Nhìn thấy Giang Yểm Ly gương mặt rạng rỡ khi nhìn thấy Tần Xuyên xuất hiện, trong lòng hắn tràn đầy ganh tỵ.

Trong quá khứ, gương mặt của cô khi nhìn hắn cũng như thế, là do chính hắn phá vỡ tất cả.

Trong mắt của cô có lẽ đã sớm xem hắn như kẻ điên.

Dương Nghiêm chưa bao giờ cảm thấy bản thân làm sai cả, từ trước đến nay hắn luôn xem cô như một món đồ mà đối đãi, nhưng thời gian này cùng dùng bữa, cùng nằm chung giường, hằng đêm sau khi cô không chịu nỗi mà mệt mỏi thiếp đi, hắn có thể nghe thấy rõ cô liên tục gặp ác mộng, luôn miệng cầu xin ngừng lại, khoé mắt đẫm lệ.

Hắn không biết cảm xúc lúc này là gì nữa, hắn chỉ cảm thấy có lẽ bản thân nên buông tay.

Thực ra những việc này không đủ để khiến hắn thay đổi.

Vết sẹo của cô thực chất ban đầu chẳng hề sâu như thế.

Khoảng hơn một tháng trước, hắn rời đi khi có việc cần xử lý, Giang Yểm Ly đã dùng mảnh sứ cắt cổ tay, nếu như không phải có bác sĩ ở đó thì có lẽ việc xấu nhất đã xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK