Haha, đúng là một trò đùa mà, cuối cùng thì cô đấu tranh vì cái gì đây?
Ngoài thiệt thòi thì cũng chỉ là thiệt thòi.
Kết cục luôn nằm trong dự tính của hắn, Giang Yểm Ly cơ thể đã chẳng còn chỗ nào lành lặn, cô xoay người cuộn tròn, hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống chiếc gối mềm mại.
Khi cô đồng ý ở lại thì hắn lập tức ngừng lại dù vật kia đang cứng ngắt, rốt cuộc người đàn ông này dồi dào đến mức nào?
Cô gái nhỏ hoàn toàn không hề hay biết cô là người đầu tiên của hắn, từ lúc hắn ép buộc cô làm việc đó thì cũng chỉ có cô, hắn chưa từng kéo bất cứ người phụ nữ nào lên giường cả, cô là ngoại lệ, cũng là duy nhất.
Từ lần đó đến nay cũng đã khá lâu, hắn lại đang ở độ tuổi sung sức, vậy nên dù có làm đến sáng thì cũng không có gì lạ.
Dương Nghiêm bế cô đến sofa, đích thân thay drap giường rồi lại bế cô trở về vị trí cũ, Giang Yểm Ly đâu còn sức lực để phản kháng, chỉ đành nén cơn buồn nôn mặc cho hắn tuỳ ý.
Sau khi được đặt lên giường, cô xoay đầu sang hướng ngược lại với hắn, chậm chạp túm lấy một góc chăn đắp lên cơ thể không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Dương Nghiêm nằm xuống bên cạnh, hắn vươn tay ôm lấy thì cô đã sợ hãi nhích người ra xa rồi hốt hoảng lên tiếng:
"Đừng! ".
Người đàn ông vẫn làm theo ý mình, hắn cách một lớp chăn dày ôm lấy cô, bàn tay luồng qua đầu dùng nó làm gối cho cô gái khiến cho khoảng cách của hai người gần nhau hơn.
Giang Yểm Ly đang cuốn mình trong chăn, hắn từ phía sau ôm lấy và hơn hết là cơ thể của cô đau nhức cho nên chẳng thể nào di chuyển được, chỉ có thể thều thào:
"Bỏ… b…ỏ ra… ".
Dương Nghiêm lựa chọn tư thế thoải mái nhất, hắn ôm lấy cô, bàn tay to lớn đặt ở trên bụng dịu dàng xoa xoa rồi lười biếng lên tiếng:
"Ngủ thôi, chẳng lẽ em vẫn còn muốn? ".
"Không… ".
"Ngủ đi ".
Dù muốn chống đối nhưng cô lại chẳng còn chút can đảm nào, chuyện này chẳng lẽ cứ phải tiếp diễn như thế này sao?
Cô bỏ trốn, bị hắn bắt về rồi ép buộc cho đến khi cô thoả hiệp?
Giang Yểm Ly đêm đó hoàn toàn không tài nào ngủ được dù tinh thần và thể xác đều cực kỳ mệt mỏi, cô muốn chuyển đến nơi thật xa nhưng việc học còn đang dang dở, chẳng lẽ vì hắn mà lại bỏ ngang?
Ha, nói cho cùng cũng do cô quá nhát gan, sợ đông sợ tây.
Cô muốn học xong, đợi bản thân có chỗ đứng rồi thì mới có thể tự bảo vệ chính mình, tia hy vọng duy nhất chính là mẹ của hắn nhưng có vẻ bà ấy cũng chẳng thể làm gì được đứa con trai này, về phía cha nuôi sẽ chẳng có ai dám nói, dù cô có bị ép đến mức tìm đến ông mà kể lể thì Từ Phi cũng tuyệt đối không cho.
Dương Thành Trung sức khoẻ không tốt, nghe nói giờ đây mọi việc đều do Từ Phi làm chủ.
Cô thực sự mệt mỏi quá.
Những ngày tiếp theo đó cô ẩn nhẫn ở lại, thái độ của nữ hầu trong căn biệt thự đó đối với cô chính là thờ ơ, Giang Yểm Ly cũng chẳng mong họ để mắt đến mình, họ lơ là đối với cô cũng là chuyện tốt.
Hằng đêm hắn thực sự không làm gì cả, chỉ ôm cô mà ngủ, nhưng điều này đối với cô thực sự quá đáng sợ.
Vào đêm Dương Nghiêm có việc phải sang nước ngoài công tác, cô trở về thành phố A.
Tại một căn phòng sang trọng ở nhà hàng nổi tiếng, chỉ có cô cùng với Từ Phi đang ngồi phía đối diện, bà ta đương nhiên không kiên nhẫn, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Giang Yểm Ly thì ngược lại, cô khá thong thả, uống được nửa tách cafe mới chậm rãi lên tiếng:
"Nếu như dì giúp tôi sang nước ngoài tìm một nơi mà con trai dì không thể tìm thấy thì chắc chắn sau này sẽ kê cao gối mà ngủ ".
"… " - Thời gian gần đây bà luôn theo dõi hành tung của hắn, đương nhiên biết rõ con trai mình đang ở cùng với cô, vậy nên chẳng thể nào nói rằng cô đang cố ý câu dẫn.
Từ Phi thở dài, nhanh chóng liền đồng ý với yêu cầu này.
Giang Yểm Ly biết bà không thích mình, chắc chắn cô mở lời thì bà sẽ lập tức giúp đỡ mà thôi.