Mẹ nuôi còn đặc biệt mời những tiểu thư có địa vị cao trong giới thượng lưu đến, ý tứ của bà khá rõ ràng.
Có vẻ như Dương phu nhân mong muốn có một người con dâu.
Giang Yểm Ly vẫn thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chỉ muốn rời khỏi nơi không thuộc về mình càng nhanh càng tốt.
Phía xa xa chỉ thấy cha nuôi đang nói chuyện với vài người đàn ông.
Có chút tò mò, Giang Yểm Ly cũng tiến đến để nghe ngóng thử xem họ là ai, nhìn khí chất của họ so với người anh trai không cùng huyết thống chỉ có hơn chứ không kém.
''Oa, nhìn xem nhìn xem. Kia có phải là đại thiếu và nhị thiếu nhà Bạch Dạ không? Chẳng phải quan hệ của hai người đó rất không tốt hay sao? ‘’.
''Chuyện này nói ra thì dài lắm, trước đó đúng là cả hai chẳng hề ưa gì nhau, nhưng từ ngày nhị thiếu Bạch Dạ Phi Ưng cưới vợ thì thay đổi hẳn. Cùng với chủ tịch Lãnh Phong và thiếu gia nhà họ Tống, Tống Tư Duệ trở thành bốn ông chồng hoàng kim sủng vợ ‘’.
Giang Yểm Ly nhìn về phía những người đó với ánh mắt ngưỡng mộ.
Có lẽ người chưa từng cảm nhận được tình yêu thương như cô thực sự khao khác có thể tìm được một người chồng như vậy, cưng chiều mình.
Cách đó không xa, Dương Yên Chi cùng với Dương Nghiêm cũng đang trò chuyện với vài đối tác lớn, chỉ có Dương Nhất Nguyệt mãi chẳng thấy đâu.
Nếu như không phải Giang Yểm Ly lấy cớ ra ngoài vườn hóng gió thì cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau cây hoa giấy hơn 10 năm hai người nào đó đang quấn lấy nhau.
Dương Nhất Nguyệt chẳng hề ngại ngùng mà vắt chân lên hông của người đàn ông, cả hai dính chặt vào nhau chẳng hề chú ý xem xung quanh có ai hay không.
Cô nhìn thấy cảnh tượng đó, lặng lẽ rời đi, chỉ sợ nếu như bị phát hiện thì cô em gái này lại tìm cớ gây khó dễ.
Giang Yểm Ly trở vào trong định bụng sẽ đứng nép vào một góc như khi nãy, đợi tiệc tàn thì rời đi.
Nhưng mà mong muốn nhỏ bé này của cô không thể được thực hiện.
Từ phía cách đó không xa, Dương Thành Trung đưa tay ra hiệu cô mau chóng đến.
Giang Yểm Ly đi đến, ông nhanh chóng giới thiệu với bốn ông chồng sủng vợ tận trời kia:
''Đây là con trai và con gái của tôi ‘’,
Giang Yểm Ly đứng ở bên cạnh hắn, cô cố vờ như không thấy người anh trai này, vui vẻ cúi chào những người trước mắt:
''Hân hạnh được làm quen ‘’.
''Không biết hôm nay em gái sẽ tặng quà gì cho anh nhỉ? ‘’.
Không khí đột nhiên thay đổi khi người nào đó lên tiếng, Dương Thành Trung cùng với mọi người có mặt gần đó hết nhìn Dương Nghiêm rồi lại chăm chăm nhìn vào cô khiến cho Giang Yểm Ly thực sự không thoải mái.
Từ cái đêm cô biết được lòng dạ hắn xấu xa âm hiểm thì đâu có tặng quà nữa?
Hắn cũng chẳng có ý kiến gì mà lúc này đây lại nói ra câu đó, rõ ràng muốn gây khó dễ cho cô.
Trước mặt đông người thế này nếu như bảo rằng không có chuẩn bị gì cả thì khác nào trở thành trò cười?
Dường như cha nuôi cũng không giúp cô chuẩn bị quà, ông chỉ im lặng mà cười.
Giang Yểm Ly có thể nhìn ra được dáng vẻ hài lòng khi nhìn thấy cô và hắn ‘thân thiết’.
Giờ phút này cô chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.
Tại bữa tiệc sang trọng xa hoa nào đó, cô gái với bộ lễ phục dịu dàng vén một bên tóc rồi nhìn hắn cong môi cười:
''Em đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng mà lại bỏ quên ở nhà ‘’.
''Ồ, vậy thì chỉ có thể về nhà mới xem được nhỉ? ‘’.
Cô cười, hắn cũng cười.
Giang Yểm Ly lấy cớ giày cao gót khiến chân bị đau, xin phép đến ban công nghỉ ngơi.
Đến khi kết thúc bữa tiệc thì cũng đã muộn, Dương Thành Trung và Từ Phi cùng với Giang Yểm Ly đã về từ sớm.
Trong khi Dương Yên Chi và Dương Nghiêm ở lại đó tạo dựng quan hệ, thì Dương Nhất Nguyệt chẳng biết đang ở nơi nào.
Cả ngày mệt mỏi, phải duy trì gương mặt tươi cười, dù biết rõ ở nơi đó có vài kẻ nhìn cô bằng đôi mắt thèm thuồng thì cô vẫn phải cười.
Cô gái nhỏ trở về biệt phủ, nằm trên giường rồi thiếp đi lúc nào không hay.