''Yểm Ly… khụ khụ… ‘’.
Từ Phi ngồi ở gần ông, tuy có hơi không hài lòng nhưng cũng không có thái độ gì quá gắt gỏng, bà vỗ vỗ vào lưng ông, nhìn sang Chu Quang Khải rồi nói:
''Lấy thêm một cái chăn mỏng cho tôi ‘’.
Quản gia nghe theo, nhanh chóng gọi người lấy đến rồi đưa cho bà, Từ Phi lấy chăn đắp cho ông, hạ thấp giọng:
''Xem ông kìa, kích động làm gì? ‘’.
''Haha, còn không phải vì tôi vui hay sao. Đã lâu lắm rồi mới có thể cùng gia đình ăn cơm trò chuyện ‘’.
''Ngày nào cũng dùng chung bữa sáng mà cha ‘’ - Dương Nhất Nguyệt lên tiếng.
Dương Thành Trung cười sảng khoái, hơi ho nhẹ rồi đáp:
''Trước khi bị bệnh, cha luôn phải đến tập đoàn từ sớm, chẳng nói được mấy câu. Giờ thì có thời gian nói chuyện nhưng Nghiêm cùng với Yểm Ly thường xuyên ra ngoài, cũng cái gì mà cũng?! ‘’.
Gia chủ đã cặn kẽ lên tiếng như thế thì có thể nói được gì nữa, Dương Nhất Nguyệt bĩu môi tỏ ý không hài lòng nhưng vẫn cam chịu.
Từ Phi ngoài Dương Thành Trung thì chẳng thèm chú ý đến bất cứ điều gì nữa, ngay cả Giang Yểm Ly mà bà rất ghét lúc này bà cũng chẳng thèm để vào mắt, một lòng lo lắng cho sức khoẻ của chồng.
Dương Yên Chi thì thờ ơ như thường ngày.
Còn Dương Nghiêm thì lại hăng hái chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình rồi nhìn cô bằng ánh mắt không thể trìu mến hơn, ngọt giọng:
''Nào, em gái, ngồi đây ‘’.
Giang Yểm Ly không có sự lựa chọn nào khác, vì ngoài vị trí bên cạnh hắn thì chẳng còn chỗ nào nữa.
Cũng không thể ngồi ở nơi cách xa hắn được, lúc đó sẽ gây sự chú ý.
Chậc, đúng là phiền thật.
Trong suốt bữa ăn hôm đó, Dương Thành Trung gợi mở rất nhiều cuộc trò chuyện. Ý muốn của ông khá rõ ràng.
Ông muốn gia đình vui vẻ hoà thuận.
Sau khi ăn xong, Giang Yểm Ly đương nhiên lấy cớ muốn rời đi, dù Dương Thành Trung cảm thấy có chút buồn nhưng cũng không ngăn cản.
Từ phòng ăn ra đến đại sãnh phải đi qua một hành lang dài, cô gấp gáp chạy đi nhưng rất nhanh bị nắm lại.
Cũng đúng thôi, dù có nhanh thế nào thì làm sao bì lại người cao hơn cô cả một cái đầu kia chứ?
Cổ tay bị túm rồi kéo đi, Giang Yểm Ly vùng vẫy, cắn răng nén giọng:
''Bỏ ra ‘’.
Người đàn ông biết được rằng cô sẽ không muốn kinh động đến bất cứ ai trong biệt phủ, cười khinh rồi vẫn như thế kéo cô đi.
Dương Nghiêm kéo cô đến một góc vắng vẻ cuối dãy hành lang, hắn thuần thục ép cô vào tường.
Dưới tư thế này có thể quan sát rõ được từ xa hòng biết được có ai đến gần hay không, vừa có thể khoá chặt không cho cô chạy trốn.
Cô gái nhỏ nhìn ngang ngó dọc, tức đến mức hô hấp không ổn định, nhìn hắn rồi oán thán:
''Anh lại muốn làm cái gì thế hả? ‘’.
Dương Nghiêm không vội trả lời, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, giọng điệu cợt nhã:
''Em gái tan học lúc chiều nhưng gần tối mới về đến nhà là sao vậy? Gặp việc gì rối rắm? ‘’.
Giang Yểm Ly xoay đầu đi nơi khác, cô cói gắng nhẫn nhịn:
''Việc này hình như không liên quan đến anh đâu ‘’.
Người đàn ông mang theo chút lạnh lẽo nhưng hắn chớp mắt một cái thì liền tan biến.
Bàn tay lúc nãy sờ nhẹ lên mái tóc mượt mà lúc này đã túm lấy cái cằm của cô gái trước mặt, vẻ tức giận trong mắt lại lần nữa xuất hiện, hắn gằng giọng:
''Không liên quan? Vậy thì ai mới được hỏi đây? Cái thằng nhóc ngồi trong quán lúc chiều? ‘’.
Giang Yểm Ly bị đau, nhíu mày lại.
Hắn sao lại biết cô làm gì, ở đâu?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy vô cùng khó chịu, cắn môi dưới rồi oán thán nhìn người đàn ông và hỏi:
''Anh theo dõi tôi? ‘’.
Dương Nghiêm nhếch mép cười nhạt rồi hỏi lại:
''Cần thiết sao? ‘’.
Câu nói này của hắn khiến cho cô nhất thời cảm thấy bị sỉ nhục, Giang Yểm Ly hít một hơi, cố vùng thoát đồng thời lên tiếng:
''Nếu không thì sao anh lại biết tôi đi với ai, mà chuyện đó thì cũng chẳng có can dự gì đến lợi ích của anh đâu ‘’.
''Vậy thì phải đợi cô dính đến kẻ ảnh hưởng đến lợi ích của tôi thì mới được hỏi hay sao? ‘’.
Giang Yểm Ly đấu võ mồm không lại hắn liền biết điều chấm dứt ngay tại đây nhưng vùng vẫy thì vẫn còn.