• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng Đường Ly khoác chiếc áo bành tô màu trắng, bên trong cô mặc chiếc áo len cổ lọ, ngẩn đầu lên nhìn lấy cái không khí sương lạnh sáng sớm này khiến cô cảm thấy vết thương có chút đau rát nhưng cũng rất đáng.

Không phải đi làm, cũng không phải gặp người không muốn gặp, mái tóc dài của cô được xoã dài trông vô cùng đẹp mắt, dáng vẻ cũng trở nên mềm mại hơn ngày thường.

Phía đối diện ánh mắt chưa từng rời khỏi cô qua khung cửa sổ bất giác nở nụ cười khi nhìn thấy Đường Ly cười để lộ má lúm đồng tiền có chút đáng yêu.

Đút hay tay vào túi áo khoác, cô chậm rãi rời khỏi nhà của mình, lâu rồi cô mới cảm thấy không khí buổi sáng như thế này thật tốt. Những lần trước ở biệt thự buổi sáng cô sẽ ngắm Hoa Bụi Đường, không thì sẽ đến bãi biển trống uống bia nhìn từng cơn sóng âm thầm vỗ vào bờ, rồi lại chậm rãi thu lại.

Đi đến một cửa tiệm quen thuộc, đột nhiên cô sững lại không nghĩ bản thân có thể đi bộ trên một con đường dài như vậy, cố gắng nhìn kỹ một chút đã có thể nhìn thấy căn biệt thự mà cô đã từng ngày đêm ở đó đợi Mộ Triết Viễn, yêu Mộ Triết Viễn cũng là nơi mà cô chứng kiến anh mang phụ nữ về.

Cuối cùng cô chỉ cười nhạt rồi đẩy cửa tiệm bước vào, thông thả ngồi vào ghế, rồi nhìn mình ở trong gương, hình ảnh phản chiếu lại gương mặt có chút gầy gò của cô. Bước ra khỏi tấm màng chính là cô gái xinh đẹp lại còn dịu dàng, cô nang nhìn Đường Ly vẫn thông thả ngồi vào chỗ ngồi mà cô vẫn hay ngồi khi đến đây.

Lam Tư Anh nhìn cô “Sao? Hôm nay lại có hứng thú đến tiệm tôi để phụ à.” khoé môi Tư Anh dựa vào bàn hai tay chống ra phía sau, giọng điệu có chút trêu chọc cô.

Đường Ly xoay ghế lại đối diện Tư Anh “Đến cắt tóc có được không?” Nửa nghiêm túc, nửa trêu đùa nhưng lại khiến Tư Anh bất ngờ.



“Sao lại cắt đi?”

Cô chỉ thông thả trả lời “Không thích để tóc dài nữa, nóng chết đi được, cậu cắt lên cho tớ đi.”

Tư Anh nhìn thấy cô rất nghiêm túc, lại có chút lo lắng cô đã xảy ra chuyện, nếu không tại sao lại phải cắt tóc, bởi vì cô nàng biết rất rõ, Đường Ly kiên quyết để tóc dài, lúc trước có nói thế nào cũng sẽ không cắt đi một mm nào vậy mà hôm nay lại chạy đến đây nói muốn cắt tóc? Đùa nhau sao.

“Đường Ly, xảy ra chuyện gì rồi?” Thanh âm thay đổi, Tư Anh trầm mặc.

Cô cũng không bày ra vẻ mặt bỡn cợt nữa, mà nhàn nhạt nở nụ cười, bình thản nhưng lại khiến người khác cảm thấy nhói lòng “Bởi có người thích, nhưng bây giờ tớ không thích nữa, cảm thấy khó chịu cho nên muốn cắt bỏ đi một ít.”

“Cậu sợ cái gì, cắt đi, cắt dưới vai một chút là được rồi.” Cô xoay ghế, quay lưng lại với Tư Anh, không để lộ chút biểu cảm nào có thể khiến Tư Anh nghi ngờ.

Cô nàng cũng không nói nữa, cầm lược và kéo lên, cẩn thận từng chút một đặt lược và kéo vào mái tóc của Đường Ly rồi nhấp kéo, cô nàng nhấp một cái, lại có một ít tóc rơi xuống. Tư Anh không nhìn thấy nhưng giây phút nghe thấy tiếng nhấp kéo, phản chiếu tấm gương nhìn thấy tóc rối xuống.

Lòng của cô đã cảm thấy nhói lên, nhói đau đến mức khiến cô thật sự muốn thét lên.

Ở bên kia Mộ Triết Viễn không về biệt thự, cũng không đến tổ chức, buổi tối đã bay đến Bạc Thành họp mặt cùng đám người Hạ Bắc Sâm và Lục Phong Vân.

Lục Phong Vân kết hôn rồi, nhưng hôn nhân không có tình cảm thì sao có thể hạnh phúc? Là hôn nhân ép buộc thì sao có thể hướng về nhau, nhìn dáng vẻ của anh ta thì còn mệt mỏi hơn trực ca bệnh viện.

Hạ Bắc Sâm thì không cần nói nữa, chính là một ông bố bỉm sữa chính hiệu, cưng chiều con gái của mình đến muốn phát cuồng, khó khăn lắm mới có thể để An Ly ở nhà với Từ Ân mà đến đây uống rượu.



“Mộ Triết Viễn cậu rảnh rỗi như vậy thì về với Trương Ngưng đi, chạy đến Bạc Thành để bọn tôi nhìn cậu uống rượu à?” Hạ Bắc Sâm nhíu mày nhìn dáng vẻ chán nản của Mộ Triết Viễn.

Không phải mới đây còn rất vui vẻ sao? Bây giờ lại là cái bôn dạng gì đây, bị Cao Hùng doạ rồi? Không thể nào.

“Trương Ngưng về rồi, vậy cậu và Đường Ly thật sự không là gì à?” Lục Phong Vân có chút bất ngờ nghiên đầu lười nhác dựa vào sofa mà nhìn Mộ Triết Viễn.

Anh cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, rồi mới rót lấy ly mới “Vậy cậu nghĩ tôi và Đường Ly là gì? Mối quan hệ của bọn tôi rõ như vậy, em ấy là cánh tay phải đắc lực nhất của tôi.” Nếu không thì còn có thể là gì? Bọn họ đều nghĩ anh và cô là đang yêu nhau sến súa sao.

Hạ Bắc Sâm nghe xong liền cười nhạo, liếc mắt nhìn anh “Cậu và Trương Ngưng định khi nào sẽ kết hôn? Hay là lập tức kết hôn đi, dù sao cậu cũng yêu cô ta đến mức ngay cả mạng cũng không cần mà.” Lời nói của anh ta tùy tiện, nhưng dưới ánh mắt của người đã trải qua chuyện yêu được lẫn khó khăn trong tình yêu thì anh ta biết rất rõ.

Mà anh ta biết rất rõ, Mộ Triết Viễn có thể yêu Trương Ngưng đến mức mạng cũng không cần đã không còn nữa rồi.

Bởi vì số lần Từ Ân nhà anh ta nhắc về Đường Ly còn nhiều hơn là nhắc đến anh ta cơ mà.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vinh Khô Hoa Niên
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================

Mộ Triết Viễn không quan tâm lắm, cũng không hiểu được hàm ý trong câu nói của bạn mình. Anh chỉ cầm ly rượu lắc lư mấy cái rồi uống cạn từng ly một.

Lục Phong Vân cũng không hiểu thậm chí cảm thấy chuyện của bọn họ còn rối hơn cả anh ta nữa.

Anh có thể yêu Trương Ngưng đến mạng sống của mình cũng không quan tâm, thì Đường Ly cũng đã yêu anh ngay cả mạng cũng không cần.



Lời nói của Hạ Bắc Sâm nếu hiểu rồi thì chính là Mộ Triết Viễn kết hôn với người anh cho là yêu nhưng trong lòng vốn không phải yêu, thì Mộ Triết Viễn cũng sẽ đánh mất đi người yêu mình đến mức không dám nói ra một lời nào.

“Tôi về đây, vợ tôi đợi ở nhà, nếu về muộn cô ấy sẽ ngủ muộn mất.” Bắc Sâm cầm lấy áo vest đứng dậy, nhìn hai người ai cũng chán nản thấy rõ.

“Về sớm như vậy sao?” Mộ Triết Viễn nhướng mày nhìn anh ta.

Nhưng Hạ Bắc Sâm chỉ cười cười nhún vai “Bởi vì không ai đợi mãi một người, nếu đợi mãi không được thì sẽ không đợi nữa mà buông bỏ... ” Anh ta dừng lại một chút, bước chân cũng dừng lại trước cửa phòng VIP mà nói tiếp “Nếu tôi về trễ chắc chắn về sau cô ấy sẽ không đợi tôi nữa, cô ấy đợi không được sẽ vứt bỏ tôi ngủ ở sofa mất.

Nói xong mặc kệ Mộ Triết Viễn nghĩ thế nào, thì cũng phất tay rời đi.

Trên đời này có gì mà tồn tại không có thời gian định sẵn? Nước chảy mãi đá cũng phải mòn, người nào hi vọng nhiều thì người đó cũng chính là người thất vọng nhiều nhất.

Đến tiệm hoa... Mỗi người sẽ thích một loài khác nhau, mỗi người mỗi ý nhưng không có nghĩa... Bạn không thích loài hoa đó bạn không mua về, thì sẽ không ai đến mua.

Chỉ là bạn không cần đừng nghĩ người khác cũng như chính mình, ngoài kia biết bao nhiêu người đang mong chờ chỉ để có được loài hoa mà bạn không thích rồi bỏ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK