Cả đời Mộ Triết Viễn chưa từng nghĩ đến viễn cảnh này, chỉ khi gặp Đường Ly anh mới dám nghĩ đến, anh muốn cùng cô mỗi ngày bình bình, an an, không chạy theo nhịp sống phức tạp ngoài kia, chỉ cần một nhà ba người là được.
Mộ Dự Thần bám cô thì ít, ngược lại chỉ thích làm cái đuôi nhỏ đi theo ba mình, còn bên ba mình ra mặt không sợ Đường Ly dù chỉ một chút. Sợ cô chăm Dự Thần đã vất vả, cho nên hôn lễ anh tự mình chuẩn bị, anh đứng trước chiếc váy cưới mà anh đã cho người thiết kế riêng cho Đường Ly.
Một chút kính đáo vì anh không muốn người khác nhìn thấy vợ mình quá xinh đẹp, sợ người khác lại đào gốc tường nhà anh mất. Nhưng lại muốn khoe mọi người anh có vợ đẹp cho nên vẫn cho kèm theo một chút chi tiết sexy.
Suy đi nghĩ lại không ngờ người cùng anh chung chăn gối nửa đời về sau lại là cô bé mà anh cưu mang từ bên ngoài về. Nếu như không có cô, anh xem ra cả đời này cũng không biết thế giới này thật ra không tâm tối như những gì anh đã thấy.
Chỉ còn vài tiếng nữa, đã bắt đầu ngày hôm sau, cũng sẽ là ngày anh chính tay đeo nhẫn cưới cho cô gái anh yêu thương nhất, nhưng trước đó Mộ Triết Viễn từng nói, anh chỉ để cô sinh một lần không có lần thứ hai, anh không muốn cô chịu đau dù chỉ một chút.
Đối lập với anh vẫn còn một Lương Ngôn âm thầm dõi theo cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật. Anh ta đứng trước nơi diễn ra hôn lễ rất lâu cẩn thận ngắm nhìn, thì mới cảm thấy mãn nguyện bởi vì Mộ Triết Viễn chuẩn bị rất chu toàn.
“Lương Thiếu, anh không định tham dự hôn lễ của Đường Tiểu Thư thật sao?” Người trợ lý ở bên cạnh Lương Ngôn lên tiếng nhìn bóng lưng cô đơn của anh.
Lương Ngôn mĩm cười “Tôi sợ không nhịn được, nói thật thì tôi vẫn không cam tâm. Chuẩn bị quà mừng cưới giúp tôi gửi đến em ấy, bây giờ Ma Cao không có lý do ở lại rồi, vẫn là nên về Mỹ.” Nói xong anh ta xoay người mở cửa xe ngồi vào.
Dáng vẻ bình thản đến đáng sợ, không hề bộc lộ ra chút cảm xúc gì gọi là buồn bã, nhưng thật chất trong lòng bản thân từ lâu đã chìm dưới đáy đại dương vừa lẻ loi cô đơn vừa lạnh lẽo.
Giữa hàng vạn người tại sao chúng ta lại gặp nhau?
Sáng hôm sau tại lễ đường diễn ra hôn lễ, bên dưới là khách được mời đến dự, còn có những vị sư đến cùng vị trụ trì đã cứu lấy mạng anh, Hạ Bắc Sâm bế trên tay phải là Hạ An Ly cô bé vừa đáng yêu vừa xinh đẹp người khoác lấy tay Hạ Bắc Sâm là Doãn Từ Ân, Lăng Lục Phong đến cùng tịch nghiên chỉ riêng Lục Phong Vân là đến một mình.
Mộ Triết Viễn trên gương mặt chứa đầy sự ôn nhu, dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ấm áp vô cùng hướng về phía cánh cửa lớn ngoài kia, cô gái của anh trên người là chiếc váy cưới lộng lẫy cùng với bó hoa cưới chính tay anh làm. Tóc cô được búi lên để lộ gương mặt góc cạnh đầy xinh đẹp, trên đầu là chiếc vương miện nhỏ được đính 99 viên kim cương.
Mộ Dự Thần ngồi cùng Đường Ứng, cậu bé hôm nay lâu lâu lại liếc nhìn cô bé Hạ An Ly đang nhìn mẹ mình bằng ánh mắt lấp lánh thích thú, rồi lại xoay người nhìn sang cậu bé nở nụ cười rạng rỡ vô cùng.
Khi cánh tay của Mộ Triết Viễn đưa ra đón lấy bàn tay mềm mại của vợ mình anh cúi đầu hôn lấy mu bàn tay của cô, rồi cùng cô bước lên trên. Ánh mắt của hai người nhìn nhau tựa như xung quanh chỉ có hai người họ.
Bảng tuyên thề được đọc lên, cô và anh đều vui vẻ gật đầu đồng ý, Mộ Triết Viễn còn bổ sung thêm nếu như anh thất hứa, thì anh nguyện mãi mãi ở lại địa ngục, mãi mãi không thể luân hồi.
Mặc kệ bên dưới là tiếng vỗ tay náo nhiệt Mộ Triết Viễn đeo nhẫn cho cô xong liền áp môi mình lên môi cô, khiến cả lễ đường đều ngập tràn tiếng vỗ tay chúc phúc cho hai người họ, Chu Yến Tây còn cảm động đến phát khóc.
Trên đời này chuyện người đến người đi rất nhiều, nhưng mọi chuyện vốn dĩ đều đã được định sẵn có duyên có nợ sóng gió ra sao, cho dù cơn bão có lớn cũng không thể chia cắt được, người không duyên không phận cũng sẽ không bao giờ đến được với nhau.
Lam Tư Anh thật lòng cảm thấy ngưỡng mộ, thật ra cô nàng cũng đã từng nghĩ sẽ cùng Đường Ứng tìm hiểu nhau rồi bọn họ cũng sẽ yêu nhau, cũng sẽ kết hôn. Nhưng đó là cô nàng nghĩ thực tại vẫn quá đau lòng.
Nhưng Đường Ly của cô cuối cùng cũng đã có được hạnh phúc rồi…
Mộ Triết Viễn cùng cô đi mời rượu mọi người vô cùng vui vẻ đón nhận toàn bộ lời chúc phúc của mọi người.
“Tiểu Thần! Sang đây mẹ bế con, đừng bám theo ba con nữa.” Đường Ly vươn tay nhíu mày lên tiếng rồi bế Dự Thần từ tay Mộ Triết Viễn.
Mắt sụp cả mí rồi còn muốn bám theo ba làm gì chứ.
Anh đưa con trai cho vợ bế, con nghiên đầu hôn vào má cô một cái “Vợ em cũng nghĩ ngơi sớm một chút, tiếp khách mệt như vậy rồi, để anh sắp xếp xong, liền lên bù đắp cho em cơ thể của anh.” Cô nghe anh nói liền bật cười đánh vào người anh một cái.
Đúng lúc này Đường Ứng cũng đi đến, phía sau là cô gái nhỏ cô chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn cách em trai cô nắm tay cô bé này thì cô cũng đã hiểu, mất thời gian tìm hiểu Lam Tư Anh cuối cùng cũng đã bỉ cuộc.
“Chị! Đây là Tư Hạ bạn gái của em.” Giọng điệu của Đường Ứng không lạnh nhạt lại vô cùng tôn trọng nhẹ nhàng gọi tên cô bé đó.
Đường Ly gật đầu lịch sự, tay vuốt vuốt lưng Dự Thần dỗ cậu bé “Ừm! Lần đầu gặp mặt chị là Đường Ly chị gái của bạn trai em.” Cô mĩm cười nhàn nhạt nhìn về phía sau gần cửa lớn là Lam Tư Anh mỉm cười gật đầu.
Thật ra trước đó cậu đã giới thiệu với Lam Tư Anh rồi, cô nàng còn khen cô bé này rất xinh đẹp, lại lễ phép rất đẹp đôi lại vô cùng phù hợp với cậu.
Tư Hạ gật đầu chào cô “Chào chị, em là Tư Hạ.”
Lam Tư Anh cầm điện thoại gõ vài dòng, vào điện thoại sau đó cô nàng cũng rời khỏi bữa tiệc cưới còn lại ít khách khứa. Đường Ly thở dài, nhìn Đường Ứng “Chị đưa Tiểu Thần về phòng ngủ đã, có gì nói sau đi.”