Dáng vẻ bình thản của cô khiến cho Lăng Tiêu bực dọc cho rằng cô đã biết trước bệnh tình của mình rồi, cho nên mới bình thản không chút bất ngờ như vậy, chẳng hiểu sao cậu ta có chút tức giận nhìn cô chằm chằm.
“Có phải chị biết bản thân mắc bệnh không? Tại sao không nói với em.” Giọng cậu ta nhàn nhạt mang theo sự bất lực.
Cô nhướng mày “Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là viêm dạ dày cấp tính thôi.” Cô bị viêm dạ dày cấp tình được một khoản thời gian rồi, mỗi ngày ăn uống đều phải chủ ý, thuốc cũng uống thường xuyên chỉ là cậu ta không để ý.
“Viêm dạ dày sao? Chị là Ung Thư giai đoạn cuối…” Lăng Tiêu còn chưa nói hết câu đã bị Lam Tư Anh ném thẳng chiếc gối nằm vào mặt khiến anh ta im bặt khó hiểu nhíu mày.
Cái tên này, muốn trù ẻo cô sao? “Bác sĩ vừa đến nói với tôi, anh ta tưởng cậu là người nhà của cô gái kia cho nên mới nói là Ung Thư giai đoạn cuối, cậu cũng thật phòng cấp cứu đó đâu phải của tôi? Tôi ở cổng 5 cậu đợi cổng 5A? Bây giờ chạy đến đây trù ẻo tôi sao?” Càng nói Lam Tư Anh càng tức giận, cậu ta bị sảng nắng sao? Cậu ta là người đưa cô đi cấp cứu lại đợi nhầm cửa.
Lăng Tiêu ngây người một lúc, cảm thấy vừa vui vẻ vừa không ổn, cậu ta khi nãy đã gọi cho Đường Ly nói chuyện cô bị bệnh, chẳng hiểu sai còn cho cả địa chỉ. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cậu ta, Đường Ứng thằng nhóc đó liệu nó có đến không chứ nếu nó đến Lam Tư Anh sẽ giết cậu ta mất.
Lam Tư Anh nhìn cậu ta “Ngây người làm gì, mau đi làm thủ tục cho tôi xuất viện về nhà.”
Ở đây 1 ngày 1 đêm rồi, cô cũng cảm thấy khó chịu, mùi thuốc khử trùng ở đây khiến cô không thể nào chịu nổi.
Lời nói của Lam Tư Anh vừa dứt, cánh cửa phòng bệnh liền bật mở, cô và Lăng Tiêu đều giật mình quay đầu về phía đó nhìn, bóng dáng thiếu niên cao gầy, trên người khoác chiếc áo bành tô màu nâu.
Hai mắt buồn bã xen lẫn sự vui mừng, Lam Tư Anh bất động nhìn người đang đứng ở cửa, Đường Ứng? Tại sao Đường Ứng lại ở đây? Nếu nói đi nhầm phòng thì ánh mắt đó chắc chắn không phải. Cô nhìn thấy phía sau còn bóng dáng bạn gái mà Đường Ứng đã giới thiệu hôm hôn lễ của Đường Ly.
Lăng Tiêu bị áp đảo, cậu cũng thích Lam Tư Anh, giây phút cậu khẽ quay đầu nhìn cô, thì đột nhiên trong tim không ngừng nhói lên, ánh mắt của cô nhìn Đường Ứng chính là ánh mắt mà cậu cả đời này cũng không có được.
Thua rồi sao? Đây là lần đầu tiên cậu ta thích một người nhiều đến vậy, cũng là lần đầu nếm mùi thất bại lại còn là đứa em mà anh trai cậu ta đã nuôi từ bé, anh em chí cốt của cậu ta.
“À là tôi báo cho Đường Ly biệt bệnh của chị, cho nên có lẽ chị ấy nhờ Đường Ứng đến, hau người từ từ nói chuyện tôi ra ngoài hút thuốc. Đường Ứng cậu và Tư Hạ vào trong ngồi đi bên ngoài gió lạnh.” Cậu cầm lấy bao thuốc lá rời khỏu cánh cửa không quay đầu nhưng hốc mắt đã đỏ lên rồi.
Tư Hạ khẽ ngẩn đầu khi cậu ta lướt qua liền chạm phải ánh mắt thâm tình đó khiến trái tim có chút rung động.
Lam Tư Anh lấy lại dáng vẻ bình thường mỉm cười lên tiếng đầy bình thản “Hai người lấy ghế ngồi đi, lần trước nghe Lăng Tiêu nói hai người chuẩn bị kết hôn rồi. Hôm nay thay Đường Ly đến xem ra cũng sẵn tiện gửi thiệp hồng cho chị đây nhỉ?” Trên môi cô còn nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
“Tư Anh!..” Đường Ứng nắm chặt bàn tay cuộn thành nắm đấm, chịu đựng cơn giận dữ sau khi nghe cô nói, cô tác hợp anh cùng người khác như vậy khiến cô vui vẻ lắm sao?
Hai mắt cô mở to có chút bất ngờ “Chỉ mới không gặp một khoảng thời gian đã không thèm gọi chị nữa rồi sao?”
Tư Hạ kế bên cũng không nhịn được, khi chị của Đường Ứng gửi tin nhắn đến cho anh chuyện của cô, thì Tư Hạ cũng chỉ vô tình biết được cho nên mới nằng nặc đòi đi cùng, bởi vì bất cứ việc gì cũng cần phải có người làm chứng mà.
“Chị Tư Anh! Thật ra em và cậu ấy không có gì cả, chỉ là cậu ấy nhờ em đóng giả bạn gái thôi. Cậu ấy thích chị, nhưng nói là chị đều phớt lờ cậu ấy cho nên mới muốn khiến chị tức giận thừa nhận tình cảm, nhưng ai mà biết được chị lại đi tác hợp chứ. Sau khi chị đi cậu ấy đã đi tìm chị đến tận bây giờ, em đến cùng cậu ấy chỉ muốn giải thích những hiểu lầm đó thôi. Em không thích cậu ấy, cậu ấy cũng không thích em, bọn em chỉ là bạn bè với nhau mà thôi.” Tư Hạ không đợi Đường Ứng lên tiếng giải thích, cô nàng đã cảm thấy có lỗi mà giải thích ra hết.
Cô bất động sau khi nghe Tư Hạ nói, cô nhìn sang Đường Ứng đôi mắt có chút buồn bã, nhìn cô. Nếu như những lời mà Tư Hạ nói là thật thì suốt khoảng thời gian qua cô hiểu lầm rồi sao???