“Chúng ta tiếp tục theo dõi Trương Ngưng đi.”
Cô thông thả đứng dậy rút từ trong túi bảo thuốc lá châm lên một điếu, ra ngoài ban công nhìn xuống đôi mắt cô có chút nhíu lại khi làng khói trắng từ thuốc lá bất chợt che đi hình ảnh mờ ảo ở bên dưới.
Đến khi khói trắng không còn cô mới nhìn thấy Mộ Triết Viễn đang đứng ở bên dưới, hai tay anh đút vào túi áo bành tô ngẩn đầu nhìn về phía cô, trên tay cô là điếu thuốc lá, trên tay anh là điện thoại cô nhìn thấy anh cúi mặt ấn mộ cuộc gọi.
Mấy giây sau điện thoại cô liền vang lên tiếng chuông, Đường Ly cũng nhấc máy “Anh đến tìm tôi?”
Mộ Triết Viễn mỉm cười đáp lại “Tiểu Ly! Hút thuốc không tốt đừng hút, em muốn rời khỏi tổ chức thì rời tôi cũng không ép em ở lại, cũng sẽ không động vào Đường Ứng. Về sau những chuyện ở tổ chức sẽ không liên quan đến em.” Khoé môi anh nở nụ cười nhàn nhạt, hình như những gì nói ngày hôm nay đã do dự rất lâu.
Cô cảm thấy như anh rất khác, mấy ngày qua không gặp lại khác nhiều đến vậy sao? Không quan tâm Trương Ngưng lại quan tâm đến cô, bây giờ cũng không ở cùng cô ta mà chạy đến đây nhìn cô rồi gọi điện thoại.
Đường Ly nhìn anh mấp mấy “Cẩn thận!”
Nhưng lời còn chưa nói hết anh đã ngắt máy xoay người lên xe rời đi rồi. Thái độ của anh rất rõ, rõ mồn một khi anh nhìn cô, ngay cả ánh mắt cũng xen lẫn sự do dự khi nói với cô những điều đó.
Trong lòng của Đường Ly giây phút đó cũng không biết thế nào, cô thật sự không biết đó là cảm xúc gì.
Lương Tiêu cũng rời đi làm tiếp công việc của mình ngay sau đó.
Anh lái xe đến ngọn đồi hoang hướng Bạc Thành, thông thả bước vào căn nhà gỗ nhỏ, đây là nơi mà Hạ Bắc Sâm và anh cùng với Lục Phong Vân bàn công việc, lần này đưa ra nhiều quyết định liều chết như vậy chung quy có những chuyện vẫn sẽ không thể tránh khỏi.
Buổi sáng vừa mới lên, mặt trời cũng không gay gắt, bình minh bắt đầu cho một khởi đầu đẹp đẽ, nhưng hoàng hôn cũng rất đẹp, một kết thúc đẹp vẹn cả đôi đường. Anh rót cho mình ly rượu ung dung nhấp từng ngụm một.
Mấy ngày qua sau cuộc nói chuyện với Hạ Bắc Sâm, anh đột nhiên muốn có thời gian suy nghĩ lại thứ mình muốn, cũng đã nghĩ lại những gì mà Hạ Bắc Sâm đã nói với anh không sai. Một khởi đầu không tốt sẽ dẫn đến một quá trình không tốt cuối cùng chính là sự thất bại.
Đột nhiên anh thấy thà năm đó anh chết đi cũng rất tốt, anh không cần gặp ba của Trương Ngưng cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của ông ấy, cũng sẽ không phải chạm mặt Trương Ngưng như vậy anh không cần mắc nợ họ. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại nếu anh chết thì sao có thể cưu mang Đường Ly? Như vậy cô sẽ bị truy đổi đến chết mất.
Hôm đó Hạ Bắc Sâm và anh đã nói gì nhỉ? À Hạ Bắc Sâm đã hỏi anh, nếu như giây phút cuối cùng của cuộc đời anh muốn bảo vệ ai nhất, lúc đó trong đầu anh như thước phim tua chậm hình ảnh của Đường Ly.
Hạ Bắc Sâm nói anh nên nhìn lại thật kỹ là bản thân yêu Đường Ly hay là Trương Ngưng. Còn hỏi anh nếu nhìn Đường Ly kết hôn với người khác anh có đến cướp cô dâu không?
Lúc nghe câu hỏi đó, anh thật sự đã suy nghĩ nhưng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chính xác hơn là không thể tưởng tượng được cảnh cô kết hôn cùng người khác. Hạ Bắc Sâm tức giận mấy lần suýt nữa thì đã đánh anh rồi, Từ Ân cũng bảo anh là loại đàn ông đáng ghét nhất trên đời, là loại người không tốt, là loại ngu dốt ngay cả yêu ai cũng không biết.
Mấy hôm trước anh như không chấp nhận được sự thật khi Cao Hùng là người năm đó mang theo Trương Ngưng đi cùng, càng không ngờ được chính tay mình mang người của kẻ địch về nhà, chính tay mình khiến cô chịu phạt roi mây.
Anh không chối bỏ những sai lầm của mình gây ra, cũng không bác bỏ hành động mình đã làm, không cầu xin cô tha thứ cho mình. Để cô rời khỏi tổ chức là để cô an toàn, như vậy Lương Ngôn cũng có thể bảo vệ tốt cho cô, sẽ không sợ gặp nguy hiểm.
Bởi vì anh biết anh không thể xuống tay giết chết Trương Ngưng bởi vì anh nợ ba cô ta, càng không thể nhìn cô ở lại cùng mình để gặp nguy hiểm, bây giờ anh cảm thấy Ma Cao lớn quá, đi mãi không hết, quay đầu cũng đã không còn gì nữa rồi.
Bây giờ anh không hi vọng Đường Ly ở bên cạnh anh nữa, anh hi vọng cô sống thật tốt, hi vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc, có thể ở bên người tốt như Lương Ngôn. Đường Ứng nói không sai, anh và anh ta khác biệt quá lớn, anh không xứng, càng không có lý do để bên cạnh cô.
Ở gần anh cũng chỉ khiến cô đau lòng.