• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ tựa như chẳng có gì xảy ra, mà đáng sợ hơn chính là đây chẳng khác nào là bình yên trước giông bão.

Mộ Triết Viễn vẫn ở cùng Trương Ngưng, chỉ là hình như sau khi ở chung cư của Đường Ly về, xác suất của anh về biệt thự rất thấp, thậm chí hầu như là không về, cũng không đến làm phiền Đường Ly như những lần trước.

Thời gian ở tổ chức cũng chỉ buổi sáng đến trưa, sau đó Mộ Triết Viễn rời đi, mà ngay cả Chu Yến Tây cũng không biết chính xác là anh đi đâu làm gì, những đơn hàng của tổ chức vẫn được Đường Ly bàn giao rồi làm rất ổn thoả không có chuyện gì xảy ra.

Hàng chân mày của Đường Ly bắt đầu nhíu lại khi nhìn thấy Trương Ngưng đang lục tìm thứ gì đó ở trong ngăn kéo của tổ chức nằm ở phòng họp chung, đôi mắt của cô cứ như đèn pha chậm rãi quan sát người con gái vô cùng gấp gáp.



“Chị dâu tìm Lão Đại trong ngăn kéo sao?” Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại lạnh đến rùng mình khiến cho Trương Ngưng giật thót mình nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Cô ta nhìn cô sắc mặt tái mét, như vừa bị phát hiện làm chuyện mờ ám không sai chút nào, khoé môi mấp mấy nở nụ cười gượng gạo nhìn Đường Ly “Tôi lần trước để rơi đồ cho nên đi tìm thôi, anh ấy thì sao có thể ở trong ngăn kéo chứ.”

“Vậy chị tìm được chưa? Hay để tôi cho người giúp nhé.” Cô nhướng mày nhìn cô ta.

Trương Ngưng liền giật mình “Không cần đâu, xem ra ở đây không có, tìm không thấy chỉ cần mua cái khác là được.” Cô ta cười cười nhích người né tránh cô, để rời khỏi.

Nhưng cô ở đây bao lâu chứ, có thể không nhận ra được đâu là người nhà đâu người ngoài hay sao? Nếu như vậy thì đúng thật cô quá kém cỏi rồi “Không muốn người khác biết tốt nhất đừng làm, người như cô đã nằm dưới họng súng của tôi nhiều vô số kể đừng để bản thân cô cũng phải nằm dưới họng súng người mà cô ghét.” Đường Ly không quay đầu, chỉ tùy tiện vươn chân ra đá vào cửa căn kéo khiến nó đóng lại, ánh mắt quét qua rất nhanh, thứ quan trọng trong đó hình như vẫn còn.

Cô ta nắm chặt tay cắn chặt môi bỏ đi, nhưng cũng không ngốc đến mức không biết bản thân chính là đang bị cảnh cáo, cũng tự ý thức được chuyện cô ta bị nghi ngờ.

Đường Ly ở đây từ năm 14 tuổi, ở Ma Cao ít nhiều cũng sẽ có người biết tên cô, những tay buông hàng càng rất rõ về cô, cánh tay phải đắc lực của người đứng đầu Ma Cao không phải là tầm thường, mà dưới ánh mắt của cô, những trò cỏn cin chắc chắn không bao giờ qua nổi.



Ở Bạc Thành

Hạ Bắc Sâm cầm lấy áo vest đặt lên thành sofa, anh cúi người hôn lên trán của Doãn Từ Ân một cái không khỏi đau lòng, dạo gần đây anh và Mộ Triết Viễn có nhiều việc phải làm, cho nên thường xuyên để cô ở nhà cùng bé con còn phải đợi anh trở về.

Doãn Từ Ân giật mình dụi dụi mắt nhìn chồng mình ở trước mắt, cô cũng không khó chịu la mắng như những người phụ nữ khác “Anh về rồi, có đói không? Em hâm đồ ăn cho anh nhé, hôm nay anh về trễ như vậy đợi ăn xong chúng ta đi nghĩ ngơi sớm.” Cô dịu dàng lại bao dung cho Hạ Bắc Sâm khiến anh còn cảm thấy đau lòng hơn.

Anh gật đầu, gục mặt lên vai cô “Ân Ân, Mộ Triết Viễn là anh em của anh, cậu ta ngốc quá khiến anh tức muốn chết. Nhưng cậu ta giúp anh lấy em về, anh cũng không thể nhìn cậu ta chìm trong sự ngu ngốc chết tiệt đó được.” Mộ Triết Viễn không ngại chạy đến Ý giải thích giúp anh, cũng không ngại bày mưu giúp anh nhiều lần như vậy.

Cùng anh chịu khổ chịu cực, anh không thể nhìn cái tên ngốc đó lỡ mất người yêu mình được.

Doãn Từ Ân biết Hạ Bắc Sâm coi trọng Lục Phong Vân và Mộ Triết Viễn rất nhiều, cho nên chuyện anh không thể đứng nhìn là chuyện đương nhiên, cô vuốt vuốt lấy tấm lưng anh muốn an ủi anh một chút.

“Anh nói em nghe Mộ Triết Viễn thật ra không phải người xấu, cậu ta bỡn cợt nhưng bên trong lại rất tình cảm, cho dù bản thân đói đến mức sắp chết cũng sẽ chia đồ ăn cho anh và Lục Phong Vân…

Nhiều lần anh cảm thấy, thật ra ngay từ đầu cậu ta đã không thích Trương Ngưng, thậm chí cái đó không còn gọi là yêu, nhưng chấp niệm của Mộ Triết Viễn quá lớn khiến cậu ta cho rằng đó là yêu. Mà lại không nhận ra người cậu ta đặt tình cảm từ đầu đến cuối đều là Đường Ly, khi cậu ta gặp nạn cậu ta lại gặp Trương Ngưng đúng lúc Trương Ngưng xinh đẹp nhất đã cho rằng đó là yêu… Bà xã em nói xem cậu ta có ngốc không chứ.”

Hạ Bắc Sâm ôm lấy Doãn Từ Ân vào trong lòng “Lần trước em mắng cậu ấy là loại đàn ông đáng xấu hổ nhất trên đời, mắng nhiều vô số thứ, nhưng Mộ Triết Viễn không hề đáp lại em chỉ thản nhiên bật cười, cũng chính lúc đó cậu ta mới bắt đầu cảm thấy không đúng ở bản thân. Cái gì cũng tốt, căn bản chỉ là cậu ta EQ quá thấp.” Hạ Bắc Sâm đi cùng anh thật sự nhiều lúc muốn tức đến chết.

Mộ Triết Viễn nói ra những thứ mà ngay cả chính mình còn không hiểu nổi, một tiếng nhắc Đường Ly, hai tiếng cũng nhắc, nhưng lại cho rằng đó không phải tình yêu, khiến Hạ Bắc Sâm hận không thể đánh chết Mộ Triết Viễn ngay tại đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK