• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một tháng dài như vậy, Đường Ly lại hình thành thói quen cô trồng lại Hoa Bụi Đường, rồi sẽ đi đến bãi biển mà anh đã nhảy xuống, cô ngồi đó luyên thuyên đủ thứ chuyện, xong rồi lại trở về nhà.

Cơ nghén khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, tính cách cũng trở nên trầm lặng hơn, Lam Tư Anh và Đường Ứng vẫn thay phiên nhau đến chăm cô, Lương Ngôn mỗi ngày đều đến nhưng Đường Ly hình như đã giữ khoảng cách với anh ta rồi.

Có lần vì không nhịn được mà Lương Ngôn đã mời bác sĩ tâm lý đến, cuối cùng bác sĩ cũng chỉ nói với anh ta, người nào gây ra bệnh, chỉ có người đó mới chữa được. Bọn họ không ngừng tìm Mộ Triết Viễn nhưng không có bất kỳ tin tức nào.

Hôm nay Đường Ly đến gần tối mới có thể trở về nhà, nhưng cô cảm thấy có người đi theo mình, nếu là lúc trước cô không sợ, bây giờ có bảo bối rồi cô rất sợ, sợ sẽ tổn hại đến bảo bối của cô và anh.

Bước chân của cô trở nên nhanh hơn, người phía sau cũng trở nên gấp gáp, đột nhiên cô đứng lại xoay người, người kia trên đầu đội chiếc mũ đen, áo thun đen bên ngoài chỉ khoác chiếc áo khoác mỏng cùng màu, anh ta nhìn thấy cô xoay người lại.

Liền giật mình xoay người theo đưa lưng về phía cô mà đi về hướng ngược lại. Đường Ly lúc này không chút sợ hãi, bóng lưng đó cô làm sao quên được, suốt nhiều năm như vậy cô đã nhìn thấy nó chắc chắn không thể nào lầm được.

Là bóng lưng của Mộ Triết Viễn, bước chân của cô liền đuổi theo người ở phía trước “Mộ Triết Viễn! Là anh, là anh có đúng không, anh đứng lại cho em.” Cô quát lớn, bóng lưng đó vẫn lạnh lùng mà bước đi không có ý định dừng lại.

Nghe thấy cô gọi bước chân càng nhanh hơn mà bỏ chạy, kéo mũ che đi phân nửa gương mặt, rồi chạy vào màng đêm tĩnh mịch mặc kệ Đường Ly vẫn đang đuổi theo, cô bật khóc nức nở. Cô không thể nào lầm được Mộ Triết Viễn chưa chết, cô biết anh chưa chết, nếu không tại sao cô gọi thì lại bỏ chạy.

Đường Ly ngồi sụp xuống bật khóc đầy uất ức, túi đồ vừa mua cũng rơi xuống mặt đường… Tại sao lại bỏ chạy, rõ ràng là anh tại sao lại trốn tránh cô, hay cô lại sinh ra ảo giác rồi? Dạo gần đây cô cứ cảm thấy anh ở bên cạnh mình, xem ra ảo giác rồi, đều là cô tự mình tưởng tượng ra.

Nức nở ở đó, trong lòng khó chịu bao nhiêu. Nếu là Triết Viễn chắc chắn anh sẽ không bỏ chạy, Mộ Triết Viễn của cô anh ấy sẽ đến gặp cô và bảo bối, sẽ không để cô uất ức khóc thế này, người vừa rồi không phải anh, anh không nhẫn tâm để cô đuổi theo như vậy.

Ở trong bóng tối nhìn về phía đèn đường chiếu sáng, trong lòng vô cùng khó chịu, Mộ Triết Viễn nắm chặt điện thoại ở trong tay siết chặt như muốn bóp nát mọi thứ để vơi đi sự khó chịu này.

Anh không chết, là vị trụ trì ở ngôi chùa đã cứu anh, người nói thật ra lần đó chẳng hiểu sao người đi khách thực lại đi ngang qua đó. Lại cảm thấy có điều chẳng lành, không ngờ lại thấy anh trên người đầy thương tích, hơi thở cũng yếu ớt gọi thế nào cũng không mở mắt.

Ngày mà người đến viện thăm cô, quay trở về đã nói với anh. Anh làm như vậy thật sự quá tàn nhẫn, tất cả mọi người nói anh chết rồi, chỉ có Đường Ly là không tin, cô cũng không cho phép người khác nói anh đã chết.

Mấy ngày nay không nhịn được mà âm thầm đi theo cô, anh sợ cô sẽ gặp nguu hiểm, sức khoẻ của cô không được tốt, lúc nãy anh thật sự sợ. Sợ cô sẽ nhìn thấy anh, cho nên mới bỏ chạy, nhìn thấy cô khóc khổ sở như vậy.

Anh thật sự muốn vứt bỏ tất cả mà chạy đến ôm cô vào lòng, nhưng anh không thể, anh là tai ương, là sự thống khổ trong cuộc đời này của cô. Nếu anh gặp cô, anh sợ cô sẽ lại gặp chuyện không may, sợ cô lại khổ sở, anh không muốn cho nên mấy ngày nay cô ở đâu anh ở đó, buổi tối đợi cô ngủ rồi anh mới lái xe trở về chùa.

Mộ Triết Viễn nhắn gửi định vị cho Chu Yến Tây, cậu ấy là người duy nhất biết anh còn sống, anh còn nhớ lúc đó cậu ta luyên thuyên vui mừng, khóc lóc không ngừng, anh khó khăn lắm mới đuổi được cậu ta đi, dặn cậu ta không được nói cho mọi người biết, cứ xem như anh đã chết rồi đi.

Chu Yến Tây nhìn thấy tin nhắn liền lái xe đến đó, cậu đến đón chị dâu mình về, đến mức Lão Đại nhắn thì xem ra chị dâu đã phát hiện ra rồi.

Lúc lái xe đến cậu nhìn thấy cô ngồi ở mắt ghế đá cúi mặt thút thít, liền mở cửa xe chạy xuống, giả vờ như vừa đi ngang qua.

“Chị dâu! Sao chị ở đây ngồi làm gì? trời tối rồi.” Chu Yến Tây bước đến gọi cô.

Cô nghe thấy tiếng của Chu Yến Tây thì ngẩn đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra trời đã tối rồi “Sao cậu ở đây?”

“Tôi đi gặp người quen về đi ngang đây.” Cậu ta giả vờ đến mức Đường Ly cũng không mảy mau nghi ngờ.

“Tôi đưa chị về, bây giờ tối rồi đi một mình rất nguy hiểm.”

Cô gật đầu, khẽ nghiên đầu về phía một màu đen tĩnh mịch vì không có đèn đường, rồi cầm túi đồ đứng dậy “Trời tối rồi, tôi phải về nhà đợi Triết Viễn, biết đâu ngày hôm nay anh ấy về nếu như không thấy tôi lại phải đi tìm.” Cô luyên thuyên với Chu Yến Tây bởi vì tâm lý của cô đã mặc định.

Trước bảy giờ tối phải ở nhà đợi anh về. Chu Yến Tây nhìn về phía màng đêm mà cô đã nhìn khẽ gật đầu một cái rồi mới đi theo cô đến xe. Mộ Triết Viễn đứng đó nhìn một lúc đến khi Chu Yến Tây đến đưa cô về anh vẫn đứng đó nhìn theo chiếc xe.

Đợi khi đáy mắt không nhìn thấy nữa, anh mới rời khỏi đó.

May thật suýt chút đã bị cô nhìn thấy rồi, đúng thật không uổng công ở cạnh anh nhiều năm như vậy, linh cảm vẫn rất nhạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK