Cô cứ giả vờ ngủ như không, mi mắt ngay cả khẽ mở ra nhìn cũng không nhìn, Đường Ứng là người thân duy nhất của cô, cho dù cô chịu đựng đến mất mạng cũng sẽ không bao giờ để em trai cô đi vào con đường nguy hiểm này.
Tương lai của cô tăm tối, chỉ mong Đường Ứng đi trên thảm đỏ hướng đến ánh sáng.
Mộ Triết Viễn thức dậy thì mặt trời đã chiếu sáng cả căn phòng rồi, anh nhìn sang thấy cô vẫn còn trong chăn, lại cho rằng xem ra cô rất mệt, anh mặc lại quần áo của mình, rồi bước đến trước mặt của Đường Ly, đôi mắt nhắm nghiền giả vờ không để lộ chút sơ hở nào.
Cô cảm nhận rất rõ anh đang ở trước mặt mình, cho nên càng cảm thấy run rẩy, nhưng cố gắng kiềm chế lại.
Anh nhìn cô một lúc, lại khẽ mỉm cười, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi mới đứng thẳng người rời đi, tiếng bước chân ngày một nhỏ dần sau đó là tiếng chốt cửa khoá lại. Mi mắt của cô cũng động đậy chậm rãi tiếp nhận ánh sáng, cô chỉ cười nhạt mặc kệ cơn đau như muốn nuốt chửng cô vậy.
Cô thật sự hối hận chết đi được, nếu năm đó cô bỏ mạng thì có lẽ đã không phải gặp anh, cũng sẽ không mắc nợ anh, không phải chật vật như thế này, nếu như năm đó cô chết đi, thì hiện tại Mộ Triết Viễn cũng sẽ không bao giờ ép buộc được cô, cái chết không đáng sợ, mà là muốn chết nhưng không thể mới đáng sợ.
Bao nhiêu mùa thu trôi qua?Bao nhiêu mùa xuân tràn ngập sự yêu thương? Suy cho cùng Đường Ly cũng không rõ, chỉ là ngay cả chính cô cũng không biết, Mộ Triết Viễn kể từ lần đầu gặp anh, thì hình ảnh của anh đã khắc sâu trong tâm trí cô, mà không thể xoá bỏ đi được.
Ở bên kia Lương Ngôn trên người mặc bộ comple lịch lãm, cũng sạch sẽ đến người khác phải ganh tị, anh để mái tóc sáu tư rũ xuống, chẳng khác mái tóc của Mộ Triết Viễn là bao nhiêu, trên tay là ly rượu vang đắc tiền, ở giữa bóng tối chỉ có ánh đèn nhạt nhẽo toả ra cả căn phòng.
Ánh mắt của Lương Ngôn sắc bén đến rùng mình nhìn đám người bị bắt trói ở trước mặt, đám người này là đám người mà cướp lô hàng của Mộ Triết Viễn, là người gián tiếp khiến Tiểu Ly bị thương, bọn họ đáng chết, từng người một đều phải chết.
“Xong việc thì gửi lại cho chủ nhân của chúng đi, nói với anh ta rằng anh ta muốn gì ở Mộ Triết Viễn và Ma Cao tôi không quan tâm, cũng không xen vào, nhưng tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến Tiểu Ly nếu không anh ta cũng nên đi chết trước khi tôi tìm thấy.”
Giọng điệu của Lương Ngôn đầy lạnh lẽo tràn ngập sát khí, anh nốc một hơi cạn sạch ly rượu, vị ngọt nơi đầu lưỡi dần dần chuyển sang cay cay, pha chút vị đắng khiến người khác không quen sẽ thấy khó chịu, nhưng anh quen rồi, không uống lại cảm thấy như muốn phát điên lên.
Lương Ngôn đứng dậy, con người anh, lẫn gương mặt sạch sẽ đến đáng sợ, không chút bụi bẩn, cứ như thường lệ mà rời khỏi nơi tối tâm đó. Anh sẵn sàng bước vào nơi tâm tối nhất, chỉ cần bảo vệ được cô, anh cũng không ngại biến thành kẻ xấu.
Trong mắt cô anh lương thiện, anh tốt bụng, anh sạch như bông tuyết, nhưng chỉ có anh mới biết, lương thiện của anh từ lâu đã không còn nữa rồi, nó biến mất rất lâu rồi, chỉ là anh làm mọi thứ trong âm thầm không muốn kinh động đến cô, muốn cô nhìn thấy những thứ tốt đẹp nhất, nếu để cô biết anh vì cô mà trở thành người không tốt, chỉ sợ cô sẽ tội lỗi.
Trương Ngưng ngồi ở sofa phòng khách biệt thự, cô ta đợi Mộ Triết Viễn, đã đợi rất lâu sắc mặt cũng trở nên khó coi, mới đây thôi cô ta còn sợ hãi núp phía sau anh bây giờ đã không biết sợ là gì rồi.
Nghe thấy tiếng động cô ta ngẩn đầu lên, nhìn thấy Mộ Triết Viễn bước vào thì nhíu mày, anh cả đêm không về, rốt cuộc là đi đâu? Đến tìm Đường Ly sao? Chẳng phải cô ta bảo cô rời khỏi tổ chức rồi sao, cô cũng đồng ý rồi sao có thể gặp anh chứ.
“Sao lại ngồi ở đây? Trời lạnh như vậy em sẽ bệnh đấy có biết không.” Mộ Triết Viễn nhìn thấy cô ta ngồi ở sofa thì liền nhanh chân bước đến, áo vest trên người cũng khoác lên người cô ta.
“Viễn anh có phải không còn yêu em nữa phải không? Anh hết yêu em rồi sao?” Cô ta ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cũng ngấn nước, gương mặt cũng trở nên đáng thương.
Anh sững lại, trong lòng đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, chỉ tùy tiện lên tiếng đáp trả “Đừng suy nghĩ lung tung, anh không yêu em thì tại sao phải tìm em về làm gì?” Anh xoa xoa đầu cô một cái.
Trương Ngưng đột nhiên nhào đến ôm lấy anh, cô ta vùi đầu vào lòng anh thút thít, chiếc váy ngủ để lộ làng da lưng trắng noãn đập thẳng vào mắt anh. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cơ thể của Đường Ly ngoài thẹo và vết thương ra thì không còn gì, trái tim của anh như bị bóp ngẹn lại.
“Anh không về, ở một mình em rất sợ!” Ở trong lòng anh Trương Ngưng liên tục nũng nịu thút thít để lấy lòng.
Mộ Triết Viễn kéo lí trí trở về, vòng tay ôm lấy Trương Ngưng “Anh tìm Hạ Bắc Sâm có việc, lần sau không để em một mình nữa, ngoan đừng khóc!” Anh không hiểu bản thân muốn gì, anh chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà dỗ dành Trương Ngưng cho qua chuyện.
Trong đầu anh đột nhiên vang lên câu nói cuối cùng của Đường Ly khi cô ở dưới thân anh sắp ngất đi, hình ảnh tấm lưng cô đầy vết thương đỏ bầm chằng chịt vì hình phạt khiến anh cảm thấy hít thở không thông.
Cảm giác đúng thật khiến người ta quá khó chịu.