“Em có việc, bạn em vừa đến Pháp em phải đi đón cậu ấy. Chị Tư Anh! Chị đừng giận Đường Ứng cậu ấy rất thích chị.” Khoé môi cô nàng nở nụ cười mãn nguyện, lúc đầu có để ý Đường Ứng nhưng về sau thì lại không thích nữa, bởi vì cô nàng biết chắc cho dù ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả.
Tư Hạ rời khỏi bệnh viện, còn cẩn thận để túi trái cây sang bàn bên cạnh rồi mới rời đi. Không gian im lặng giữa hai người, cô không biết lên tiếng thế nào, cứ như đứa trẻ không hiểu chuyện trách lầm người khác, còn cho rằng người ta không tốt.
“Tư Tư! Anh không kết hôn với cô ấy, anh kết hôn với em có được không.” Đường Ứng nhìn cô, đôi mắt có chút mong chờ câu trả lời của cô.
Hai mắt của Tư Anh mở to không dám tin, bây giờ anh đổi cả cách xưng hô, anh không giải thích, lại trực tiếp nói lời như vậy thì có phải cô nên xem đó là lời cầu hôn không? Nhưng cô đâu có nói rằng bản thân đợi anh.
Lam Tư Anh mỉm cười “Đường Ứng! Có còn nhớ ngày Đường Ly kết hôn cậu đã nói gì không? Cậu nói cô ấy là bạn gái cậu, cho dù là một lời hiểu lầm đi chăng nữa không phải vẫn nên giải thích trước khi là nói ra lời đó không?” Anh xem cô là cái gì? Muốn trêu đùa liền trêu đùa.
“Anh sai rồi, anh không cố ý, chỉ là anh muốn em tức giận chất vấn anh, muốn em thừa nhận tình cảm. Ai mà biết được em lại tán thành anh với người khác nhanh như vậy chứ.” Đường Ứng chậm rãi giải thích bước chân cũng nhích đến gần cô hơn, anh nắm lấy tay Lam Tư Anh.
Nổi sợ khi anh nghe thấy cô mắc bệnh nan y không qua khỏi khiến anh như chẳng còn sức lực. Nắm lấy tay cô áp lên má mình, vẻ mặt ăn năn hối lỗi khiến Lam Tư Anh mím môi không biết thế nào với anh.
Cô muốn rút tay lại nhưng Đường Ứng nắm tay cô quá chặt khiến cô không thể nào rút lại được, hàng chân mày cô nhíu lại “Cậu rốt cuộc muốn gì? Tôi không mắc bệnh nan y, cũng không chết được. Bây giờ cậu về nói với Đường Ly được rồi, để cậu ấy lo lắng không tốt.” Giọng điệu nhàn nhạt, không mang theo chút cảm xúc gì.
Đường Ứng tất nhiên không đồng ý, anh nắm lấy tay cô kéo mạnh một cái, xoay người ngồi xuống giường bế cô ngồi trọn trên người mình. Lam Tư Anh theo phản xạ mà hét lên vì sợ “Aaaa”
Hai tay anh giữ chặt lấy eo cô “Vợ sắp cưới ở đây, người sắp trở thành chồng như anh có thể bỏ mặt đi về sau, hơn nữa em không từ chối lời anh nói, anh tự khắc mặc định em đã đồng ý. Anh đủ tuổi rồi, tiền cũng không thiếu, cái gì cũng có thể làm…” Anh ngẩn đầu nhìn vẻ mặt cứng nhắc của cô nhìn mình chăm chăm không chớp mắt.
“Cậu muốn làm gì? Tôi không phải vợ sắp cưới của cậu, cậu còn như vậy tôi sẽ gọi nói với Đường Ly đấy. Mau thả tôi ra.” Lam Tư Anh dùng 2 tay đặt lên vai anh mà đẩy ra, nhưng có thế nào cũng không đẩy được.
Mềm không được anh cũng chỉ có thể mặt dày lưu manh bắt ép cô một lần, anh ấn mạnh cô vào người mình, nơi đó chạm vào nhau chỉ cách một lớp vải quần áo. Anh ghé vào tai cô nói nhỏ “Muốn làm cha của con em đấy, em muốn nói với chị ấy thì nói. Để xem đợi em mang thai con anh, thì chị ấy dám làm gì anh chứ, đánh chết anh sao?”
Tay anh giữ lấy gáy cô, ép cô đón nhận nụ hôn của mình, Đường Ứng hôn đến mức Lam Tư Anh mặt đỏ như quả cà chua. Ở gần Mộ Triết Viễn anh rễ của mình nhiều quá khiến cho anh chẳng còn chút đứng đắng nào, tay không chút yên phận mà di chuyển lung tung trên người cô cách một lớp áo bệnh nhân nhạt màu.
Hơi thở của anh ngày càng gấp gáp, muốn nuốt trọn cô vào trong bụng không cho cô bỏ chạy nữa, nhưng bảo bối của anh bị bệnh như vậy anh cũng không nỡ hành cô. Rời khỏi môi của Lam Tư Anh anh để cô nghiên đầu dựa vào vai mình, bản thân cũng khẽ xoay đầu hôn vào má một cái.
“Ngoan! Đợi em khỏi bệnh chúng ta về Ma Cao, chúng ta đăng ký kết hôn, nếu lúc đó em không thích Ma Cao anh cùng em đến nơi em muốn. Tuyệt đối không rời khỏi em nữa.” Anh ôm cô cẩn thận vuốt lưng giúp cô thoải mái hơn.
Anh còn cẩn thận cảnh cáo cô “Em dám bỏ chạy theo người khác, anh nhất định đánh gãy chân em.”
Lam Tư Anh nghiên đầu dựa vào vai anh chỉ khẽ ưm một tiếng, dáng vẻ này của anh có chút lạ lẫm nhưng cô cũng cảm thấy có chút thú vị. Chỉ một thời gian ngắn đã thành thế này rồi, còn biết đe doạ người khác đúng là không tồi đâu.
Tiếng chuông điện thoại của Đường Ứng vang lên, anh một tay giữ lấy cô, ôm cô ngồi yên trong lòng mình, tay còn lại vuốt màng hình nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia chính là Đường Ly “Đường Ứng có phải em ăn gan hùm rồi không hả? Còn dám thông đồng với Mộ Triết Viễn giấu chị một mình chạy đến Pháp. Để chị biết em đến đó nhưng không đến thăm Tư Anh chị nhất định đến đó đánh chết em.” Trước mặt Đường Ly chính là cha con Mộ Dự Thần và Mộ Triết Viễn đang quỳ gối khoanh tay nhận lỗi vì dám vao che cho Đường Ứng.
“Cái gì mà không đến thăm, em còn tốt bụng yêu thương cô ấy nhiều đến mức ôm cô ấy, để cô ấy mệt mỏi dưới thân em một chút thôi. Chị yên tâm, đi một về 2 nhưng em sẽ cố gắng đi một về 3, không để chị thất vọng. Gửi lời đến anh rễ cảm ơn anh ấy đã giúp em.”
“Tạm biệt gia đình nhỏ nhé, em còn phải ôm vợ em ngủ.” Đường Ứng dứt câu liền tắt máy quăn điện thoại sang một bên, nghiên người để cô nằm xuống, kể từ khi nào mà Lam Tư Anh đã ngủ quên trên người anh rồi.
Đường Ứng cẩn thận nằm xuống ôm lấy cô, kéo chăn đắp lên cho cả 2, đặt cằm lên đỉnh đầu cô không lâu đã nhắm mắt lại tận hưởng giấc ngủ ngon nhất kể từ ngày Lam Tư Anh rời đi.
Lần này cho dù trời có sập anh cũng không dám chơi ngu thêm lần nào nữa.
Lúc này ở bên ngoài Tư Hạ đã đuổi kịp Lăng Tiêu ở nhà xe rồi, cô nàng thở hồng hộc gọi anh “Anh Lăng!..”
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ có chút xinh đẹp đáng yêu “Em gọi tôi? Em không phải bạn gái của Đường Ứng sao?” Anh ta đúng là có chút thắc mắc
“Không phải, bọn em chỉ là bạn thôi. Anh là Lăng Tiêu đúng không ạ.” Tư Hạ vội vàng giải thích cho anh ta nghe vì sợ bị hiểu lầm.
Anh ta gật đầu không đáp.
“Em… Em thật ra đã thích anh ngay khi gặp mặt, anh có bạn gái chưa có thể cho em xin phương thức liên lạc không?” Tư Hạ chạy đến gần chỗ anh chìa điện thoại của mình ra, gương mặt ngập tràn hi vọng, ánh mắt long lanh ấm áp đến lạ.
Nhưng Lăng Tiêu chỉ mỉm cười, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu áp mặt gần sát mặt Tư Hạ, anh hôn nhẹ vào môi của Tư Hạ một cái rồi đứng thẳng người “Bây giờ không tiện, bé con lần sau gặp lại tôi cho em phương thức liên lạc. Nụ hôn này em nhận thì tôi nhất định cho em một đáp án, chỉ là bây giờ chưa phải lúc.” Lăng Tiêu dứt câu còn nở nụ cười dịu dàng ấm áp, anh xoay người ngồi vào trong xe rồi chậm rãi lái xe rời khỏi đó.
Chỉ cần anh nói, em nhất định sẽ đợi, dùng cả thanh xuân, cả tình yêu mới chớm mở mỗi ngày đều mong ngóng lần tới có thể gặp anh sớn hơn.
Lăng Tiêu! Em đợi anh…
End…