Thề nhật nguyệt chứng dám, đàn ông ai trong tình trạng đó cũng đều sẽ phát khùng lên hết! Thiên Vân Nhận hắn là đàn ông bình thường, không phải tên lạm sát Bạch Nhâm Tịnh, cũng không phải Hy Tử Kỳ ngu ngốc, càng không phải biến thái họ Thần!
“Ta ở lại bồi bồi con trai ta không được sao?” Thiên Vân Nhận cắn môi, nhìn lão đại đang ngồi chơi bên cạnh Mẫu Đơn với ánh mắt đầy thương cảm. “Nàng cũng không muốn con của nàng sinh ra không có ba ba đúng…”
“Tiểu bảo bối…” Mẫu Đợn ôm lão đại vào lòng, chọt chọt gò má phúng phính của nó. “Cái tên xấu xí trước mặt là ba ba của con sao?”
Lão đại nhìn ánh mắt vô cùng “yêu thương đắm đuối” mà Thiên Vân Nhận nhìn nó, sau đó khinh bỉ nói: “Có hả!?”
Ba ba của ta mới không ngu ngốc như ngươi!
Thiên Vân Nhận bị ánh mắt cùng hai chữ kia khiến cho tổn thương không thôi, ngước mắt lên trời tự hỏi bản thân đã tạo nghiệp gì. Lão đại bụm miệng cười trộm. Bé mới không thừa nhận bắt nạt ba ba gì đó là một chuyện vô cùng thú vị nha…
Sau đó như một lẽ dĩ nhiên, trong ánh mắt đồng tình của mọi người và ánh mắt cười trộm của Hy Tử Kỳ, Thiên Vân Nhận dứt áo ra đi trong tủi hờn, vừa đi vừa nguyền rủa Hy Tử Kỳ 1 vạn 8 nghìn lần.
Hắn nuốt nước mắt đi lên xe bay, nhìn tấm biển uốn lượn rồng bay phượng múa của Mẫu Đơn các mà thề, đợi đấy, chắc chắn hắn sẽ quay lại, đường hoàng mà đi vào từ cửa chính của Mẫu Đơn Các!
Mẫu Đơn đứng trước cửa sổ, nhìn xe bay của Thiên Vân Nhận rời đi, hôn nhẹ lên gò má béo mập của lão đại mà hỏi: “Bảo bối, không được gặp hắn nữa con có buồn hay không?”
Lão đại mím mím môi, sau đó bập bẹ nói: “Ba ba xấu, phải cho đi… cải chạo!”
Trong phòng Mẫu Đơn lại được một phen cười vang.
===
Chương số 6/15 =3=
Đọc xong like comment 1 cái nha!