Đã vài tiếng rồi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có... hay là... phòng cách âm?
Tại sao một cái phòng khám bệnh bình thường lại trang bị tường cách âm?
Mẫu Đơn trợn mắt, sau đó xông tới đạp cửa đi vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng mỹ nhân ngạnh bá vương, Lam Tu một thân xốc xếch bị ép vào trên tường, còn Bạch Linh thì bị ném sang một góc tường vẽ vòng tròn. Cập nhật sớm nhất và mỗi ngày ở Mê Đọc Truyện vnstory.xyz
"Á! Sao ngươi lại làm hỏng chuyện tốt của ta!!?" Cẩm Nhuệ bị phá đám tức giận gầm lên, Lam Tu ngay lập tức nhân cơ hội xông ra, một bộ dáng tội nghiệp xốc xếch thê mỹ. Bạch Linh thấy bạn tốt chạy ra cửa, cũng nhanh chóng chạy ra theo.
Thế nhưng trước khi rời đi, hắn ngần ngại nhìn sang Cẩm Nhuệ, nói một tiếng: "Cảm tạ!"
"Hừ!" Cẩm Nhuệ bực bội kéo lại tấm áo choàng trên người, trong lòng thầm nguyền rủa Mẫu Đơn một vạn tám nghìn lần.
Mẫu Đơn nhìn hai người vẻ mặt nghiêm trọng rời đi, sau đó nhìn Cẩm Nhuệ hỏi: "Bọn họ là xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, chỉ là trong thực phẩm bị bỏ vào một lượng chất cặn bã tinh khiết, chuyên dùng để làm cho tu vi bị ngưng trệ, nhất là chuyện đột phá cấp bậc sẽ gặp phải cản trở cực lớn. Hai người kia bộ dáng đó hẳn là bị người hãm hại, mỗi ngày đều ăn vào loại độc vật này." Cẩm Nhuệ lấy ra hai chiếc cốc đặt bên bàn.
Bên trong hai chiếc cốc đựng một loại chất lỏng trong suốt, còn thỉnh thoảng ánh lên ánh kim.
"Cho ăn loại độc này, hẳn là muốn đình trệ thiên phú của bọn họ, không muốn bọn họ tinh tiến tu vi, đột phá ngưỡng cửa cấp 3 trước 18 tuổi." Cẩm Nhuệ bật cười. "Con người quả là sinh vật xấu xa, hãm hại người khác chỉ vì những suy nghĩ tanh bẩn.