Ánh sáng truyền vào mắt của Kim Thịnh, sau 4 tháng nằm trên giường bệnh, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, khó khăn mở mắt ra.
“Ah!” Một tiếng đổ vỡ vang lên, Kim Thịnh nhìn ra bên ngoài cửa, liền thấy được Bạch Liên một mặt hoảng hốt không thể tin, đẫm lệ uông uông che miệng nhìn hắn chằm chằm, dưới chân là một đĩa hoa quả vỡ nát.
“Tiểu… Liên…” Kim Thịnh mỉm cười, cố gắng cất tiếng từ cổ họng rỉ sét gọi lên tên của Bạch Liên. Hắn biết trong thời gian qua nàng khổ cực rồi, khuôn mặt và hốc mắt đều trở nên hốc hác thế kia.
Bạch Liên không thể nghi ngờ đều đã bật khóc, lao tới ôm chầm lấy Kim Thịnh trên giường.
“Hả? Kim Thịnh tỉnh lại rồi.” Mẫu Đơn đang ngồi bên trong Mẫu Đơn Các nhận được tin cũng nhanh chóng bật dậy, khăn gói đường sữa tới thăm bệnh Kim Thịnh.
Lần này Kim Thịnh ngất đi một phần cũng là do nàng đưa đồ cho hắn, thực ra nàng cũng là hơi chột dạ, nếu như Kim Thịnh thực sự không tỉnh lại, Mẫu Đơn nhất định sẽ đem hệ thống ra làm gỏi một phen!
“Cốc cốc!”
“Vào đi.” Giọng nói của Bạch Liên truyền ra, Mẫu Đơn cùng Rye đẩy cửa tiến vào.
“Nương!” Bạch Liên vui vẻ chạy tới nhận lấy hoa quả trên tay Mẫu Đơn, ánh mắt vui vẻ linh động hơn gấp trăm lần mấy ngày trước. “Hắn tỉnh rồi.”
“Mẫu Đơn tiểu thư.” Kim Thịnh trên giường nhẹ nhàng cúi đầu chào Mẫu Đơn.
“Ồ…” Mẫu Đơn hứng thú nhìn một lượt Kim Thịnh. Thần thái tự tin, sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt lại vô cùng hữu thần, tỉnh táo, hắn đã khác hoàn toàn cái kẻ thiếu tự tin, đầy bất an mà nàng đã nói chuyện cùng mấy tháng trước.
“Xem ra ngươi đã tìm được thứ mà ngươi muốn rồi.” Mẫu Đơn mỉm cười đi tới.