Xe taxi dừng dưới chân một tòa chung cư, Giang Tiêu Tiêu mở cửa bước xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà tường đỏ sừng sững trước mặt.
Sau này cô sẽ ở đây.
“Cô gái, có cần tôi mang hành lý lên giúp không?" Tài xế nhiệt tình hỏi.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu, mỉm cười đáp: “Không cần đâu, tôi tự làm được. Cảm ơn bác.”
Lần này chuyển nhà hơi vội nên không mang theo nhiều đồ, chỉ có quần áo, một số đồ dùng cá nhân và sách. Tất cả gói gọn trong hai cái vali, một mình cô cũng tự xách lên được.
Sau khi trả tiền xe và cảm ơn tài xế, cô mới kéo hành lý đi vào chung cư.
Quản lý chung cư ra cửa đón cô, sau đó đưa chìa khóa phòng cho cô: “Tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô có thể dọn vào ở luôn."
"Cảm ơn."
Giang Tiêu Tiêu biết tất cả những điều này đều do Lục Tranh sắp xếp từ trước. Cô rất cảm động với tấm lòng của anh ấy nhưng cũng không biết phải báo đáp thế nào.
Căn hộ không to lắm, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách nhưng bù lại rất ấm áp,
Quả thật rất sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. Ngoài đồ ăn ra, trong bếp có đầy đồ dùng gia đình và dụng cụ nấu ăn.
Cô chỉ cần sắp xếp hành lý mình đem theo là được.
Cô xếp từng cuốn sách lên giá, vừa xếp xong thì điện thoại reo.
Đây là chiếc điện thoại khác mà Lục Tranh chuẩn bị cho cô.
“Anh không biết giữa em và Cận Tri Thận đã xảy ra chuyện gì, nhưng một mình em đến thành phố Nam anh không yên tâm. Em cầm lấy chiếc điện thoại này đi, yên tâm, số điện thoại anh mới mua, chỉ mình anh biết thôi."
Lục Tranh vẫn luôn tỉ mỉ như vậy, suy nghĩ chu đáo tất cả mọi việc giúp cô.
Cô nghe máy: "Chào đàn anh."
"Em đến nơi chưa?" Giọng nói ấm áp của anh ấy vang lên bên tai.
Bỗng dưng Giang Tiêu Tiêu chực khóc. Cô đi ra ban công, hít sâu một hơi để giọng nói trở lên thoải mái nhất có thể: “Em đến rồi, cảm ơn anh. Em rất thích căn hộ này."
“Em thích là được rồi."
Sau đó cả hai đều im lặng.
Sau một lúc lâu, Lục Tranh mới nói tiếp: “Tiêu Tiêu, anh đã sắp xếp cho mẹ em nhập viện rồi, em có thể đến xem môi trường ở đó có ổn không, nếu không ổn anh sẽ tìm bệnh viện khác."
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Đàn anh sắp xếp thì làm gì có chuyện không ổn a."
Cô vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lục Tranh ở đầu dây bên kia: "Anh rất vui vì được em tin tưởng như vậy.”
Giang Tiêu Tiêu cười không nói.
“Để anh gửi địa chỉ bệnh viện cho em, em có thể đến đó xem thế nào. Cần gì thì cứ nói với anh.”
"Cảm ơn anh.”
Quả thực lần này anh ấy đã giúp cô một chuyện rất lớn, ngoài cảm ơn ra cô cũng không biết phải nói gì hơn, cũng không biết phải làm gì để báo đáp.
"Tiêu Tiêu, em là bạn của anh, đương nhiên anh phải giúp em rồi. Sau này em đừng cảm ơn luôn miệng như thế."
Giang Tiêu Tiêu khẽ đáp "vâng".
"Thế em bận gì thì làm đi, lát nữa anh gửi địa chỉ cho."
“Vâng."
Cô cúp máy không lâu thì Lục Tranh gửi địa chỉ đến.
Giang Tiêu Tiêu mở tin nhắn ra xem, sau đó xách túi ra khỏi phòng