Lúc cô tỉnh giấc đã là giữa trưa rồi.
Sau khi ngủ một giấc, cô đã thoải mái hơn nhiều, đầu óc cũng minh mẫn hơn.
Nếu như đã lựa chọn rời bỏ thì nên buông những thứ cần buông, không nên mãi vùi mình vào thứ tình cảm không thuộc về mình.
Cô vỗ nhẹ lên mặt rồi mỉm cười: “Đúng vậy, mình không được suy sụp tinh thần nữa, tiền viện phí của mẹ vẫn đang đợi mình đi kiểm về dó."
Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong xuôi, cô rời khỏi nhà.
Cô phải tìm việc, chỉ cần bận rộn thì cô sẽ không nghĩ miên man nữa.
Đã hơn nửa tháng trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Tính tình Cận Tri Thận ngày càng nóng nảy, động một tí là nổi giận, làm cho nhân viên trong công ty nơm nớp lo sợ, sợ bản thân làm gì sai sẽ bị giận cá chém thớt.
Đến cả trợ lý của Cận Tri Thận cũng phải dè dặt hơn.
Nếu tình hình này còn kéo dài thêm nữa thì sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ đẩy.
Trợ lý khóc thầm trong lòng, nhưng việc cần báo cáo thì vẫn phải liều mạng báo cáo thôi.
“Thưa Chủ tịch, đây là báo cáo tài vụ tháng này của tập đoàn."
Trợ lý vừa dè dặt đặt báo cáo lên bàn làm việc vừa liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất rồi rón rén xoay người định rời đi.
"Đợi đã."
Tiếng nói vang lên bất thình lình làm trợ lý sợ thót tim.
“Chủ tịch còn điều gì cần dặn dò a?"
"Gọi cậu hai tới đây."
Thì ra là muốn tìm cậu hai.
Trợ lý thở phào đáp: “Tôi đi ngay đây."
Sau đó anh ta vội vàng rời đi.
Không tìm thấy Giang Tiêu Tiêu, Cận Tri Dực rầu đến bạc đầu. Giờ nghe thấy anh trai muốn tìm mình, anh ta lại càng rầu hơn.
Còn hơi sợ nữa.
Mấy ngày qua, do không tra được tin tức của Giang Tiêu Tiêu mà tính tình anh trai ngày càng nóng nảy, động chút là nổi điên, hễ sơ sót một tí là toang ngay. ngoãn đến đó.
Vừa vào văn phòng Chủ tịch, Cận Tri Dực đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.
Mùi rất nặng.
Cận Tri Dực liếc nhìn gạt tàn trên bàn trà đã đầy đầu thuốc, thậm trí tràn cả ra ngoài.
Anh ta lén lút chép miệng, chỗ này phải bao nhiêu bao thuốc đây?
Anh trai mình chán sống rồi à?
Anh ta đi đến bên cạnh Cận Thận: “Anh à, em biết anh đang buồn phiền nhưng không thể hút thuốc như thế này được. Sẽ chết người đấy!”
"Tiêu Tiêu không ở đây, anh còn cần cái mạng này làm gì nữa?" ,
Cận Tri Thận quay đầu, nặng nề nhìn em trai mình.
Cận Tri Dực run rẩy khóe miệng: "Được rồi, em biết là chị dâu còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh, nhưng anh không thể hành hạ bản thân như thế. Nếu chị dâu biết được thì sẽ áy náy lắm."
"Không tìm thấy người, cô ấy biết làm sao được?”
“Ok, coi như em chưa nói gì." Cận Tri Dực ngại ngùng sờ mũi.
"Có tin tức gì chưa?" Cận Tri Thận hỏi.
"Vẫn chưa."
Đáp án nằm trong dự liệu.
Cận Tri Thận khép mắt, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Hơn nửa tháng nay, anh phải nghe câu trả lời này không biết bao nhiêu lần rồi. Từ cảm xúc lo lắng ban đầu, rồi chuyển sang phẫn nộ, bây giờ là bình lặng. Có trời mới biết anh đã phải trải qua những gì.
Tuy anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng Cận Tri Dực biết trong lòng anh đang rất khó chịu.
"Anh à, anh yên tâm, em sẽ tìm được chị dâu giúp anh." Cận Tri Dực vỗ vai anh trai an ủi.
Cận Tri Thận mở mắt ra, con người tối đen như mực không chút ánh sáng: "Cô ấy muốn trốn tránh, chú thấy liệu có tìm được không?"
"Chỉ cần chị ấy còn trên thế giới này thì em nhất định sẽ tìm được, trừ khi chị ấy đã..."
Cận Tri Dực không dám nói tiếp vì sắc mặt anh trai trở nên kinh khủng.
"Cô ấy sẽ không làm vậy." Cận Tri Thận khẳng định chắc chắn: “Vì mẹ, cô ấy sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu."
"Đúng thế." Cận Tri Dực thở dài, rồi lại vỗ vai anh: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm chị dâu về cho anh."